Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 24: Phương pháp cá sống ướp muối (2)

Chương 24: Phương pháp cá sống ướp muối (2)


Từ Hàn nghe vậy cũng sững sờ, tục danh của bộ quyền cước này đúng là 《 Tu La Quyết 》, chuẩn xác mà nói chỉ là phần trước của 《 Tu La Quyết 》, vô cùng thô thiển, nếu muốn tu hành bộ sau công pháp cần phải làm tới vị trí Đại Tu La áo xanh mới có khả năng được truyền thụ.

"Lời ấy của tiền bối là ý gì?" Từ Hàn trong lòng kinh ngạc với tầm mắt của Thương Hải Lưu, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra lai lịch công pháp này, mà nghe lão nói như vậy, dường như đối với 《 Tu La Quyết 》 còn có chút giải thích độc đáo, Từ Hàn đương nhiên theo bản năng truy vấn.

"Con đường tu hành chú trọng phối hợp cương nhu, kiêm tu nội lực và ngoại lực, tông môn trong thiên hạ nói chung lấy nội lực mà bỏ ngoại lực, để đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh kia, cho dù là những tăng nhân của Ẩn Tự Hạ quốc, tu luyện thân thể cũng chú ý khoản lực lượng phụ tá, rèn luyện thân thể. Nhưng công phu bàng môn như 《 Tu La Quyết 》, là dẫn Yêu lực nhập vào cơ thể, cưỡng ép rèn luyện thân thể, giai đoạn đầu mặc dù tiến triển nhanh chóng, chiến lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với cùng thế hệ, nhưng càng đi về phía sau, Yêu lực cắn trả càng phát ra rõ ràng, thân thể không chỉ bởi vì Yêu lực thẩm thấu mà sinh ra các loại vấn đề, tu hành cũng càng gian nan, cách làm như vậy, không khác đốt cháy giai đoạn, bỏ gốc lấy ngọn." Thương Hải Lưu phát ra một tiếng hừ lạnh, chân thành mà nói, trong lời nói không thiếu ý khinh miệt đối với bộ công pháp 《 Tu La Quyết 》này.

". . ." Từ Hàn nghe nói lời ấy, trầm mặc một hồi, sau đó hắn khẽ khom người với Thương Hải Lưu, ngữ khí thành khẩn nói: "tạ ơn tiền bối dạy bảo."

Lời ấy vừa dứt, hắn lại thi triển bộ quyền cước 《 Tu La Quyết 》 kia một lần nữa.

"Ngươi!" Thương Hải Lưu thấy chán nản một hồi. Lão vốn thấy mấy ngày nay Từ Hàn vất vả như thế, lại chưa từng có nửa câu oán hận, đáy lòng xuất hiện một chút lòng trắc ẩn, hôm nay mới có ý mở miệng dạy bảo nhưng ai biết lời này vừa ra khỏi miệng, Từ Hàn lại lơ đễnh, vẫn còn tiếp tục tu luyện 《 Tu La Quyết 》. Điều này làm cho Thương Hải Lưu xưa nay tâm cao khí ngạo không khỏi có chút chán nản,"lão phu nói như vậy cũng không phải là chuyện giật gân, tiểu tử ngươi chấp mê bất ngộ, sau này nhất định tự nếm quả đắng."

Từ Hàn nghe vậy, một lần nữa thu thế quyền trong tay, mỉm cười.

"Những lời tiền bối dạy bảo Từ Hàn đương nhiên ghi nhớ trong lòng, chỉ là thế đạo bức người, ta xuất thân hèn mọn, có thể có được bộ 《 Tu La Quyết 》 đã là vạn hạnh, ở nơi nào có thể tìm được bộ pháp môn cao thâm khác? 《 Tu La Quyết 》 dù gì cũng là căn cơ giúp ta bảo vệ tính mạng, vãn bối không muốn chết, vì vậy cũng không có lựa chọn." Từ Hàn nói ra, trong ánh mắt hắn thanh tịnh làm cho người ta không thể sinh ra một chút hoài nghi đối với hắn.

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Từ Hàn khiến cho Thương Hải Lưu cảm giác như đụng phải một khối đá cứng, muốn đùa cợt nhưng lại không thể nào mở miệng.

Mà lúc này, Từ Hàn thu tâm thần, quán chú toàn bộ tinh thần dấn thân vào bên trong việc tu hành 《 Tu La Quyết 》 một lần nữa, hắn đã mất đi một cánh tay, bất kể là lực đạo hay là tính cân bằng của thân thể đều kém trước rất nhiều, tình huống như vậy cũng không chỉ qua thời gian mấy ngày sẽ có thể thích ứng đấy, bởi vậy một bộ quyền pháp hắn vốn đã nhớ kỹ trong lòng, hiện tại thi triển ra lại có vẻ chẳng ra thể thống gì.

Thương Hải Lưu ở một bên yên lặng nhìn Từ Hàn vào lúc này hai mắt tỏa sáng, lão như đã tìm được cửa khẩu đột phá lại một lần nữa mở miệng nói ra: "hễ là công pháp tu luyện thân thể, thân thể chính là cội nguồn của mọi thứ, ngươi đứt một cánh tay, thật giống như thiếu hiệp thiếu đi kiếm sắc, đao khách thiếu đi đao tốt vậy. Ta thấy tu vi của ngươi lúc này cũng đã vượt Bảo Bình Cảnh, vào Đan Dương cảnh, nhưng bây giờ cũng không phải là đối thủ của một cái võ giả Bảo Bình Cảnh, vậy ngươi cùng cá ướp muối có gì khác biệt? Sống sót thì có thể làm được chuyện gì?"

Mấy ngày nay ở chung, Từ Hàn cũng đã hiểu rõ thêm vài phần bản tính của vị lão đầu nổi danh khắp thiên hạ Đại Chu này, lời nói trên miệng lão ngược lại là người không chịu thua thiệt, luôn ưa thích phô trương chút ít miệng lưỡi lợi hại, nhưng tâm tư nhưng lại kém xa so với lời nói cay nghiệt ngoài miệng. Từ mấy ngày nay mỗi ngày đều vì Từ Hàn lưu lại chút ít đồ ăn nên có thể nhìn ra chút ít manh mối.

Bởi vậy, Từ Hàn sau khi nghe thấy lời ấy cũng không hề tức giận.

"Tiền bối nói cực kỳ đúng, có lẽ vãn bối thật sự chỉ là cá ướp muối. Lại là chủng loại vừa khô vừa thối kia. Ta đã là hai bàn tay trắng, nếu như ta không giãy giụa một cái thì bọn chúng sẽ cho rằng ta đã chết. Cá chết ướp muối cùng cá thối ướp muối, ta lại càng muốn làm thứ sau, dù chỉ có thể khiến bọn chúng buồn nôn một cái, cũng là tốt." Từ Hàn trầm giọng nói, ánh mắt của hắn vào lúc đó trở nên âm trầm xuống, giống như rơi vào một mảnh hồi ức nào đó khiến hắn khó có thể tự kiềm chế.

"Bọn chúng?" Thương Hải Lưu sững sờ, lẫn đầu tiên lão trông thấy Từ Hàn lộ ra thần tình như vậy, dù sao mấy ngày nay thiếu niên này vẫn biểu hiện ra cực kỳ cứng cỏi, bất kể lão làm khó dễ như thế nào hắn đều im lặng thừa nhận, cũng chưa từng biểu hiện ra bất mãn điều gì, giờ phút này thần tình như vậy thực ra khiến Thương Hải Lưu có chút ngoài ý muốn, lão theo bản năng truy vấn. Trong nội tâm lại càng cực kỳ hiếu kỳ, rốt cuộc thiếu niên trước mắt này đã cùng người phương nào kết thù hận lớn như thế?

"Sâm La Điện." Từ Hàn sắc mặt lạnh lẽo đáp lại, thanh tuyến âm hàn thật giống như từ suối vàng dưới Cửu U truyền đến.

"Bọn chúng thiếu nợ ta một mạng."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch