Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 307: Di phong

Chương 307: Di phong



(Di phong: lề lối cũ, đời trước)

Sắc trời tảng sáng, quân doanh Mục gia bên ngoài Đại Hoàng thành.

Một vị tướng lĩnh trung niên mặc giáp đen khuôn mặt cương nghị bước vào doanh trướng lớn nhất trong quân doanh.

Sau khi đẩy màn ra, hai bên doanh trướng có các tướng sĩ giáp đen giống như trang phục của gã đang ngồi đầy trong đó, niên kỷ không đồng nhất, từ thanh niên hai mươi đến lão già sáu mươi tuổi đều có đủ, nhưng đại khái đều là người có khí tức quanh thân cô đọng, hiển nhiên không phải hạng người tu sĩ tầm thường có thể so sánh.

Tướng lĩnh trung niên kia làm như không thấy chuyện này, sải bước đi tới giữa doanh trướng, quỳ xuống một gối về phía nam tử mặc y phục màu trắng sắc mặt tái nhợt, ngồi trên ghế xe lăn kia.

"Mục tướng quân miễn lễ, tình huống trên Đại Hoàng thành thế nào rồi?"

Nam tử y phục màu trắng thấy tướng lĩnh trung niên kia, nhoẻn miệng cười rồi nói như thế, thanh mềm mại, như nước như ngọc.

Tướng lĩnh trung niên tên là Mục Lương, cũng chính là nghĩa tử được lão Mục Vương thu năm đó, tính ra là hạng người cùng thế hệ với Mục Cực.

"Vâng."

Mục Lương nghe vậy đứng dậy, thanh âm của gã rất nặng, lại có chút nặng nề, cực kỳ giống như tiếng trầm đục do một loại vật cùn nào đó gõ vào trên tảng đá phát ra.

"Vừa rồi mạt tướng quan sát một phen, thi hài bên ngoài thành rõ ràng trở nên không đồng đều so với ba ngày trước, có lẽ sĩ tốt trong Đại Hoàng thành đã có chút mệt mỏi, tiễn pháp không còn chuẩn như trước kia."

Lời của Mục Lương vừa tuôn ra, rất nhiều tướng lĩnh trong doanh trướng đã đồng loạt lộ vẻ vui mừng.

"Tướng quân, đã đến lúc công thành rồi."

Vị lão tướng lớn tuổi nhất, cũng đã gần sáu mươi tuổi kia lập tức đứng lên, chắp tay nói.

Rất nhiều tướng sĩ nghe vậy cũng dồn dập lộ ra vẻ kích động.

Bọn họ đã chờ đợi ngày hôm nay quá lâu, lâu đến nỗi tóc mai của một số người từ đen biến thành bạc, lâu đến mức đứa bé đã đủ điều kiện để cầm đao kiếm giết người; lâu đến bọn họ đều trằn trọc khó ngủ khi nửa đêm mơ về, lâu đến khi câu chuyện kia sớm đã bị Vương tôn quý tộc an hưởng thịnh thế quên lãng.

Nhưng không sao cả, bởi vì họ chưa bao giờ quên.

Bọn họ đã trở về!...

Mục Cực bình tĩnh nhìn gương mặt non nớt hoặc già nua dưới đài, trong con ngươi yên lặng như người chết của y nổi lên một chút gợn sóng.

Nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu dưới ánh mắt chờ mong của mọi người.

"Còn chưa phải lúc."

Y nói như vậy.

Lời này làm cho thần sắc trên mặt mọi người ở đây đều trì trệ.

"Tại sao?" Nghi vấn như thế không tránh khỏi lây lan trong tâm trí của bọn họ.

"Lâm Thủ lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của các ngươi, huống chi Đại Hoàng thành chỉ là một mắt xích khởi đầu trong kế hoạch của chúng ta, chúng ta phải bảo tồn lực lượng để đối phó với địch nhân mạnh hơn."

Mục Cực chậm rãi nói, trong thanh âm bình tĩnh không tìm được bất kỳ tình cảm dao động nào. Xưa nay y chính là một nam nhân như vậy, lý trí tới mức gần như vô tình.

Mọi người xung quanh nghe vậy, cho dù đáy lòng không cam tâm đến mức nào, lúc này cũng không thể không trầm mặc xuống.

Từ ngày đi theo y, phán đoán của nam nhân này chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, cho nên bọn họ theo bản năng không dám hoài nghi mệnh lệnh của y.

"Nhưng tướng quân..."

Mục Lương đứng lên đột nhiên nói:

"Bốn ngày này đánh nghi binh làm cho chúng ta tổn thất bốn vạn binh mã Đại Hạ, lại không đạt được chút thành quả nào. Ta nghe nói Thôi Đình bên kia có rất nhiều bất mãn đối với chuyện này đã ... Tướng quân..."

"Ta tự có chừng mực."

Mục Lương vốn hảo tâm nhắc nhở lại bị một câu nói đơn giản của Mục Cực cắt đứt, nam nhân khi đó trầm ngâm một phen, lại nhìn về phía lão giả vừa rồi góp lời khai chiến, trầm giọng nói:

"Ban ngày hôm nay, làm phiền Ấn lão tướng quân mang theo một ngàn hảo thủ Thiên Thú cảnh đi một chuyến, thử một chút tình huống của Đại Hoàng thành rốt cuộc là ra sao."

Lão tướng họ Ấn nghe vậy lập tức vui vẻ, lão vội vàng cúi đầu nói:

"Tại hạ lĩnh mệnh!"...

Đã qua bốn ngày từ lần công thành đầu tiên của Mục Cực.

Tuy rằng mỗi đêm không ngừng đánh nghi binh, nhưng ngoại trừ ban ngày ngày đầu tiên có hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh tập kích bất ngờ, ban ngày mấy ngày còn lại đều bình an vô sự.

Dường như đúng với Từ Hàn dự liệu, mỗi lần nghĩ đến điểm này, trong lòng mọi người đều âm thầm sinh ra kính sợ đối với vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia. Có thể được Phu tử coi trọng, quả thật là có chỗ bất phàm.

Ngày hôm nay Từ Hàn như thường lệ nghỉ ngơi ở trong quân doanh, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến đêm.

Nhưng hắn vừa nằm xuống không lâu, cửa thành đã truyền đến một hồi tiếng kèn dài.

Đến rồi!

Một khắc kia, Từ Hàn bừng tỉnh, hắn vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo vừa mới cởi ra, sau đó bước nhanh ra khỏi doanh trướng.

Mà mọi người bên ngoài doanh trướng cũng vội vàng ra khỏi chỗ ở của mình, bọn họ liếc nhau một cái, cũng không cần nhiều lời mà đồng loạt cất bước, chạy về phía cửa thành.

Chờ đến khi leo lên tường thành, thứ đập vào mắt chính là sĩ tốt kêu rên đầy đất. Căn bản không cần hỏi thì Từ Hàn cũng đoán được là những cường giả Thiên Thú cảnh kia đã phát động lần tiến công thứ hai.

"Phủ chủ!"

Từ Hàn đang muốn đi tìm Lâm Thủ và đám người Lộc tiên sinh thương nghị kế sách ứng đối tiếp theo, nhưng Tô Mộ An bị hắn lệnh tuần tra ở trên cửa thành lại không biết từ nhảy ra từ nơi nào, đi tới trước mặt hắn.

Từ Hàn sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy thân thể Tô Mộ An nhìn thật kỹ một phen:

"Sao vậy, ngươi không sao chứ?"

Hắn nói ra lời này nhưng trong lòng lại hoảng sợ một trận, sao mình lại hồ đồ ném đứa bé nhỏ này lên cửa thành, cũng may nó không xảy ra chuyện gì, nếu không Từ Hàn sẽ hối hận không kịp.

"Không có việc gì, Phủ chủ yên tâm."

Tô Mộ An đối mặt với thi hài đầy đất lại lộ ra vẻ bình tĩnh dọa người, gã lắc lắc đầu rồi nói như thế, trái lại có chút ý muốn an ủi Từ Hàn.

Từ Hàn cũng không kịp tìm hiểu một thiếu niên mới mười một mười hai tuổi làm sao có thể có tâm tính như vậy, hắn đưa mắt ra hiệu cho Diệp Hồng Tiên ở bên, sau khi giao Tô Mộ An cho nàng, chính mình lại vội vàng đi về phía đám người Lâm Thủ tụ tập.

Mục Cực đã phát động cuộc tập kích bất ngờ bằng Thiên Thú cảnh lần thứ hai, vậy nếu như hắn dự liệu không sai, chỉ sợ lần thứ ba sẽ không quá xa.

Mọi người đang thương nghị bố trí phòng thủ lại thấy Từ Hàn đến, đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn thiếu niên này, vị lão tướng quân Mạnh Đồng gây nhiều khó xử ở trên lầu các lúc trước cũng ở trong đó, khi thấy Từ Hàn đến, hoặc do xấu hổ trong lòng quấy phá, lão tướng quân vội vàng cúi đầu.

"Từ phủ chủ tới rồi."

Lâm Thủ thấy Từ Hàn, nở nụ cười.

"Vâng."

Từ Hàn khẽ gật đầu, cũng không nói thêm mấy lời khách sáo dối trá, lập tức đi thẳng vào chủ đề hỏi:

"Tướng quân chuẩn bị như thế nào?"

"Đều đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ đợi gập ông đập lưng ông rồi."

Lâm Thủ cười nói, nhưng ngay lập tức chuyển đề tài, lại hỏi:

"Lão hủ rất hiếu kỳ, Từ phủ chủ thật sự kết luận lần tiến công thứ ba này nhất định sẽ phát sinh trong hôm nay sao?"

Từ Hàn nghe vậy trầm mắt cười khổ,

"Ta sao dám kết luận, chỉ là..."

Từ Hàn nói đến đây lại trầm mặc một hồi lâu, rồi thần quang trong mắt chợt lóe, nói tiếp:

"Ta chỉ đứng ở góc độ của Mục Cực suy xét việc này, có nghĩa là ta chính là Mục Cực, ta sẽ đi phá Đại Hoàng thành trước mắt như thế nào. Ban đêm đánh nghi binh cùng ban ngày tập kích bất ngờ chính là truyền đạt cho chúng ta rằng lực lượng của hắn có thể uy hiếp đến an nguy của Đại Hoàng thành bất cứ lúc nào, làm cho chúng ta không thể không đề phòng mọi thời điểm."

"Nhưng việc binh dùng kỳ để thắng, nếu đã truyền đạt điểm này cho chúng ta, vậy nếu chúng ta có phòng bị thì đối với hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh trong tay hắn tự nhiên sẽ có chút uy hiếp, lại tiến công trong thời gian ngắn trái lại dễ dàng rơi vào cái bẫy của chúng ta, bởi vậy chi bằng để cho chúng ta sợ hãi mấy ngày, đợi chúng ta buông lỏng đề phòng lại nhiều lần tiến công, như thế mới có thể phá hủy ý chí của chúng ta tốt hơn."

Từ Hàn nói đến đây lại trầm mặc thêm lần nữa, hắn nhìn sĩ tốt kêu rên trên đầu thành, tâm tư trầm xuống.

"Chỉ là những sĩ tốt này sẽ phải làm tốt thí..."

Quả thật đúng như lời hắn nói, trước kia hắn đã biết Mục Cực sẽ lần nữa phát động cường giả Thiên Miêu cảnh tập kích bất ngờ, nhưng bởi vì không biết thời gian chính xác, cho nên thay vì tất cả mọi người đề phòng mọi lúc sẽ tiêu hao ý chí chi bằng an tâm nghỉ ngơi hồi phục, mà những sĩ tốt trước mắt này chính là cái giá hắn phải trả giá cho việc này.

"Thiếu phủ chủ không đành lòng ư?"

Lâm Thủ nhạy bén nhìn ra vẻ khác thường của Từ Hàn giờ phút này, lão lên tiếng hỏi.

Nhưng không ngờ Từ Hàn vào lúc đó lại lắc đầu.

"Không phải không đành lòng, Từ mỗ cho rằng không nhẫn việc nhỏ thì sẽ loạn việc lớn, nếu không có những hy sinh này, Đại Hoàng thành sẽ nghênh đón cảnh sinh linh đồ thán lớn hơn."

Lâm Thủ nghe vậy trong lòng rung động, lão nhìn vị thiếu niên nhỏ hơn cháu trai mình một giáp trước mắt này, tâm tư trầm xuống.

"Từ bất chưởng binh, thiếu Phủ chủ thực sự có di phong của Phu tử năm đó..."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch