Mọi người trên Đại Hoàng thành đều cực kỳ nghiêm túc.
Mục Cực tiến công như trong dự liệu vẫn còn chưa tới.
Tựa như ngày hôm nay ngoại trừ một trận tập kích bất ngờ lúc sáng sớm, còn lại sẽ bình yên kết thúc.
Từ Hàn nhíu mày, nhìn về phía quân doanh gió êm sóng lặng ở xa xa.
Là hắn tính sai rồi ư? Đáy lòng hắn không kìm được sinh ra nghi hoặc như vậy, tâm tư Mục Cực thật sự khó đoán như thế sao?
Từ Hàn quay đầu nhìn về phía đám sĩ tốt căng thẳng suốt một ngày, trên mặt phần lớn lúc này đều có chút mệt mỏi, bọn họ đại khái cũng có ý niệm như vậy trong đầu.
Từ Hàn nghĩ tới đây, lông mày nhíu càng sâu.
Nếu hắn là Mục Cực thì sẽ làm như thế nào? Hắn tự hỏi mình như vậy, cố gắng tìm ra một câu trả lời đủ thuyết phục bản thân.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, hoàng hôn nặng nề rơi xuống nơi đỉnh núi phía xa, một tia sáng rực rỡ đỏ tươi cuối cùng chiếu lên đầu thành Đại Hoàng thành.
Ô!
Nương theo một tiếng kèn dài, trong quân doanh Mục gia xa xa đột nhiên có từng đạo thân ảnh mặc giáp trụ cất bước ra, trùng trùng điệp điệp, khoảng chừng năm sáu vạn người.
"Lại đánh nghi binh ư?"
Từ Hàn đưa mắt nhìn về phía trận hình nơi xa, trong lòng âm thầm nghĩ đến: Mục Cực lại phát động trận đánh nghi binh như trong đêm thường ngày sao, vậy chắc hẳn hôm nay những cường giả Thiên Thú cảnh kia sẽ không trở lại?
Từ Hàn nghĩ đến những điều này, trong lòng lại âm thầm cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng hắn lại không thể nói ra rốt cuộc ở chỗ nào xảy ra vấn đề.
Hắn nghiêng đầu nhìn mọi người trên đầu thành, Lâm Ngự Quốc đã bắt đầu bố trí sĩ tốt thuộc hạ vào vị trí, chuẩn bị dùng cung tiễn bức lui những binh lính kia, những cường giả Thiên Thú cảnh đã sớm mai phục cũng dồn dập làm bộ muốn rời khỏi vị trí của mình...
Không đúng!
Từ Hàn chợt nghĩ đến cái gì đó, hắn lại cúi đầu nhìn về phía quân sĩ tốt Mục gia càng ngày càng gần kia.
Đội ngũ của bọn họ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang tựa như không có gì khác biệt với mấy ngày trước.
"Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Bên tai vang lên tiếng hô to của Lâm Ngự Quốc, các cung thủ trên thành đồng loạt kéo căng cung tiễn trong tay. Sau một khắc chỉ đợi Lâm Ngự Quốc ra lệnh một tiếng, những mũi tên nhọn kia sẽ hóa thành một thác nước màu bạc trút xuống, giết người đoạt mạng.
"Phóng!"
Lâm Ngự Quốc hô to lần nữa.
"Chờ một chút!"
Nhưng lời mới nói được một nửa, Từ Hàn ở bên đã lớn tiếng quát.
Có lẽ do một ít hành vi của Từ Hàn lúc trước đã âm thầm lưu lại một chút uy tín trong lòng mọi người, hoặc do bên trong tiếng quát của hắn ẩn giấu khí tức quá mức lạnh lẽo, mọi người khi đó đều dừng động tác trên tay mình, nghiêng mắt nhìn về phía Từ Hàn đang đứng trên đầu thành.
Nhưng bọn họ nhìn Từ Hàn, hắn lại không có lòng quan tâm đến bọn họ, thiếu niên kia cúi đầu, nhìn chằm chằm đám giáp sĩ càng ngày càng gần kia, lông mày càng nhíu sâu.
Lúc này, trong đám giáp sĩ kia dường như có chút dị động, một ít giáp sĩ trong đám người đã bắt đầu qua lại nhốn nháo, tựa như đang tìm kiếm lại giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Một khắc kia, đồng tử Từ Hàn đột nhiên phóng đại.
"Cẩn thận! Thiên Thú cảnh đến rồi!"
Hắn phát ra một tiếng hét lớn, trong đám giáp sĩ kia lập tức có gần một ngàn đạo thân ảnh phi người bay lên, trực tiếp giết tới đầu tường Đại Hoàng thành.
Mà phía Đại Hoàng thành vốn đã có chút lười biếng, may được Từ Hàn nhắc nhở cho nên đoàn người cuối cùng tỉnh ngộ lại.
"Ngửa cung."
Lâm Ngự Quốc chính là một trong số đó, gã cũng phát hiện ra điểm này nên lập tức sửa mệnh lệnh, quát lớn một tiếng, trường cung trong tay mấy vạn cung thủ mạnh mẽ nâng lên, chĩa mũi tên lạnh lẽo nhắm vào hơn ngàn cường giả Thiên Thú cảnh đang bay về phía đầu thành.
"Phóng tên!"
Sau đó theo một tiếng quát to của gã, mấy vạn mũi tên lập tức trút xuống hơn ngàn cường giả Thiên Miêu Cảnh.
Những cường giả Thiên Thú cảnh hiển nhiên không ngờ tới dưới tình huống có mấy vạn đại quân yểm hộ, những cung thủ trên đầu thành này lại có phản ứng nhanh như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó mới dựng lên chân nguyên của mình ngăn cản mưa tên đang phô thiên cái địa bay tới này.
Thiên Thú cảnh tất nhiên rất cường đại, có chân nguyên che chở thì cho dù là tên sắc cũng khó có thể tổn thương.
Nhưng trên đời này chưa từng có thực sự vô địch, cho dù mạnh như Tiên nhân, nếu thật sự đánh nhau cũng sẽ dễ dàng bị trăm vạn đại quân hao tổn chết, huống chi chỉ ngàn cường giả Thiên Thú cảnh như vậy.
Cho dù lực lượng nhỏ bé trên đời này nhưng nếu tụ tập cùng một chỗ, cũng đủ để từ biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất.
Mà hơn mười vạn mưa tên hiển nhiên chính là thứ như vậy.
Vì chống lại nên hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh bỗng nhiên đánh tới lại không thể không dừng lại, đứng giữa không trung toàn lực chống đỡ một trận mưa tên này.
Mà đúng ngay lúc bọn họ dừng lại.
"Giết!"
Đầu tường Đại Hoàng thành lại vang lên một tiếng rống giận rung trời.
Chỉ thấy vị Hầu Lĩnh cầm đại kích trong tay kia xung phong đi đầu, chân nguyên quanh người cuồn cuộn, lắc mình một cái đã vọt tới trước người những cường giả Thiên Thú cảnh kia. Đại kích trong tay đại khai đại hợp, mỗi một vung đều mang theo lực lượng xẻ núi vỡ đá, chỉ đối mặt một cái đã có ba vị cường giả Thiên Thú cảnh biến thành thịt nhão ở dưới đại kích của y.
Mà đây cũng chỉ là khởi đầu của trận phục sát hôm nay.
Bốn năm ngày bị đánh một cách bị động đã sớm làm cho trong lòng mọi người ở Đại Hoàng thành này nghẹn phải một cỗ tức giận, lúc này tìm được cơ hội đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Chỉ thấy hơn ba trăm năm mươi cường giả Thiên Thú cảnh trên Đại Hoàng thành cũng theo sát phía sau Hầu Lĩnh, chân nguyên quanh người cuồn cuộn, kiếm ý đao quang trút xuống như mưa, mà phía sau lại có mấy vạn cung thủ tiếp tục ra tay, lại có thêm một cơn mưa tên bắn xuống.
Dưới sự áp chế khi bị tập sát đột nhiên và mưa tên như vậy, hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh bị đánh trở tay không kịp, đảo mắt đã có hơn ba mươi vị cường giả Thiên Thú cảnh bị đánh chết tại chỗ.
Nhưng bọn chúng dù sao cũng đều là hãn tướng thân kinh bách chiến, sau một tức khắc kinh ngạc ngắn ngủi, những cường giả Thiên Thú cảnh bên Mục Cực đã đồng loạt ổn định đội hình, muốn phát động phản kích, dùng số lượng hoàn toàn áp chế đối phương của phe mình, một khi bị bọn chúng phản kích thành công, vậy rất có thể sẽ làm cho bên phía Đại Hoàng thành trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Lúc này trận mưa tên thứ hai đã giữ thế chờ phát động.
Hành động như vậy làm cho Từ Hàn khẽ nhíu mày.
Giờ phút này hai bên đã triền đấu cùng một chỗ, nếu mưa tên kia rơi xuống thì hiển nhiên song phương đều sẽ bị ảnh hưởng, đây không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng ngay lúc Từ Hàn nghi hoặc, Lộc tiên sinh và nhóm công khanh áo đỏ lại cất bước ra, đi tới bên cạnh Từ Hàn.
"Lộc tiên sinh..."
Từ Hàn đang muốn hỏi.
"Phóng tên!"
Nhưng khi đó thanh âm của Lâm Ngự Quốc lại vang lên, theo một tiếng kia rơi xuống, mưa kiếm bắn ra đầy trời.
Ầm ầm!
Ngay lúc đó hơn ba mươi vị công khanh áo đỏ ở bên cạnh đột nhiên bắt đầu khởi động, một cỗ khí tức hạo nhiên chi khí tuôn ra từ trong cơ thể bọn họ.
Cỗ khí tức kia như mặt trời mọc phía đông, như ánh trăng lặn về tây.
Chậm rãi nhưng đường hoàng!
Từ Hàn chấn động trong lòng, hắn thoáng nhớ về Nhạn Lai thành, vị đại sư huynh Đại Hoàn Phong Phượng Ngôn kia cũng từng kích phát hạo nhiên chính khí như vậy.
Mà theo cỗ khí tức này tuôn ra, những mũi tên dài bay ra kia lúc này lại như nhận được mệnh lệnh dẫn dắt, vòng qua những hãn tướng của Đại Hoàng thành, trực tiếp đâm thẳng mặt của những tướng sĩ Thiên Thú cảnh phe Mục Cực.
Từ Hàn cũng không nghĩ tới những công khanh áo đỏ bộ dáng ngày thường thoạt nhìn như cổ giả này còn có bản lĩnh như vậy, trong lúc nhất thời kinh hãi đứng tại chỗ.
Những mũi tên sắc bén kia dưới cỗ hạo thiên chính khí gia trì không chỉ có thể rơi chính xác vào trên người những địch nhân kia, mà lực đạo dường như cũng lớn hơn vài phần, lập tức lại có hơn mười vị cường giả Thiên Thú cảnh bỏ mình ngay lập tức dưới sự vây kích của mưa kiếm và cao thủ của một phe Đại Hoàng thành.
Mắt thấy vòng mưa tên thứ tư đã được giữ thế chờ phát động, thủ lĩnh phụ trách lĩnh quân bên phe Mục Cực ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù không bị đối phương đánh bại, nhưng tổn thất của phe mình nhất định sẽ tăng trưởng gấp bội, y cắn răng một cái, cũng bất chấp trong lòng vẫn có chút không cam tâm, vẫn phải lạnh lùng quát:
"Rút lui!"
Hơn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh cùng mấy vạn đại quân trùng trùng điệp điệp ngoài thành vào lúc đó lập tức như thủy triều rút đi.
Lúc này cũng không thể tiến thối có độ so với ngày thường, cường giả Thiên Thú cảnh tan tác không thể nghi ngờ làm cho rất nhiều tướng sĩ dưới cửa thành mất hết tinh thần, mà đám người Hầu Lĩnh sớm đã ăn ý cũng không tiếp tục truy kích những cường giả kia, đồng loạt kích phát kiếm ý đao mang của mình tập kích tướng sĩ dưới thành, đồng thời vòng mưa tên thứ năm cũng bắn ra dưới sự điều khiển của Lộc tiên sinh và nhóm công khanh áo bào đỏ, mang theo từng hồi âm thanh phá không thu hoạch tính mạng của những tướng sĩ dưới thành.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài Đại Hoàng thành nổi lên tiếng kêu rên khắp nơi.