Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 318: Tin người chết

Chương 318: Tin người chết



Ý.

Đó là một thứ rất huyền diệu.

Nó là lực lượng khi ý chí của con người và vũ khí phù hợp đến một độ cao nhất định mà bộc phát ra.

Tương truyền ở thật lâu trước kia, hoặc là vốn không ở phương thế giới này.

Từng có một vị đao khách như vậy, phong đao mười năm.

Không vì giấu đi mũi nhọn, chỉ vì có ý định riêng.

Chờ đến khi xuất đao ra, Tiên nhân cúi đầu, giao long phục tùng.

Mà đao có đao ý, kiếm có kiếm ý.

Mũi tên trên dây, cung trong tay Lâm Thủ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi đó tiễn ý của Lâm Thủ và tiễn ý của các cung thủ trên Đại Hoàng thành liên tục nối liền thành một mảnh, đó là một loại trạng thái huyền diệu khó có thể giải thích.

Không cần Lâm Thủ phát lệnh, mấy vạn trường tiễn cùng một lúc nổ bắn mà ra.

Các công khanh áo đỏ do Lộc tiên sinh cầm đầu vào lúc đó quần áo bay bổng, Hạo Nhiên chính khí tuôn ra khỏi cơ thể.

Gần bốn vạn mũi tên cánh trái dưới sự dẫn dắt của công khanh áo đỏ, dùng các góc độ huyền diệu bắn về phía cường giả Thiên Thú doanh bên phía Mục Cực.

Bất kể là độ chính xác hay là lực lượng mang theo trên phi tiễn đều mạnh hơn mấy lần dưới sự thúc dục của đám công khanh áo đỏ, dưới mưa tên áp chế như vậy, Thiên Thú doanh mới vừa rồi còn hùng hổ lập tức luống cuống tay chân, không thể không một bên đánh nhau với cường giả Thiên Thú cảnh trên Đại Hoàng thành, một bên cẩn thận phòng bị sát ý tên sắc không ngừng được bắn ra từ chỗ tối.

Mà cung thủ trên Đại Hoàng thành đều là hạng người huấn luyện có độ, một trận mưa tên còn chưa cắm xuống, những mũi tên tiếp theo đã lên sẵn trên dây.

Sắc mặt các công khanh áo đỏ trở nên có chút tái nhợt, nhưng đồng loạt áp chế sự khó chịu trong cơ thể, không ngừng thúc dục Hạo Nhiên chính khí dẫn dắt trường tiễn do các cung thủ bắn ra, ổn định thế cục cho cường giả Thiên Thú cảnh bên phía Đại Hoàng thành.

Phía bên kia.

Trường tiễn trong tay Lâm Thủ vào thời điểm đó cũng bất ngờ rời tay, bốn vạn cung thủ cánh phải cũng đồng thời dồn dập phóng ra tên sắc trong tay mình.

Bốn vạn trường tiễn kia giống như sĩ tốt đuổi theo tướng lĩnh, theo sát trường tiễn Lâm Thủ bắn ra đánh tới Thần Tiễn doanh của Mục Gia quân.

Khác biệt với phi tiễn do đám công khanh áo đỏ dẫn dắt chính là, khí cơ của bốn vạn phi tiễn này nối tiếp thành một mảnh với trường tiễn do Lâm Thủ bắn ra, bọn họ càng giống như một chỉnh thể, mà không phải riêng bản thân chiến đấu.

Năm đó Lâm Thủ dựa vào một mũi tên này, lôi cuốn tiễn ý bàng bạc của mười vạn cung thủ trên Đại Hoàng thành năm đó trọng thương nặng Hoàng đế Đại Hạ - Lý Văn Cảnh, người vốn đã tu thành cảnh giới Địa Tiên!

Ba mươi năm sau, Lâm Thủ mặc dù sớm đã không còn uy lực của năm đó, cung thủ dưới tay cũng không phải là sư đoàn bách chiến xưa kia.

Nhưng uy lực của một mũi tên này vẫn đủ để làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mũi tên thật lớn nối liền thành một mảnh, kéo theo cánh đuôi sáng ngời, giống như sao băng cắt qua bầu trời đêm, nhấc lên từng trận sóng khí vọt về phía hai bên, bắn thẳng về phía chỗ Thần Tiễn quân đang đứng.

"Bao nhiêu năm rồi? Không nghĩ tới lại còn có thể may mắn chứng kiến một chiêu Hoàng Lương nhất mộng này của Lâm lão tướng quân."

Phía sau Mục Gia quân, Mục Cực ngồi trên ghế gỗ híp mắt nhìn về phía màn sáng xẹt qua chân trời kia, trong con ngươi mang nặng nề nổi lên một vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

Một khắc kia y dường như có muôn vàn cảm khái, lại không biết nên biểu lộ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.

Mưa tên rốt cục rơi vào trong hàng ngũ Thần Tiễn quân.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

Dưới một mũi tên này, có khoảng chừng mấy ngàn sĩ tốt Thần Tiễn quân bị oanh sát tại chỗ.

Mục Cực nhìn một màn này, hào quang trong mắt dần dần trở nên bình thản. Y ngước mắt nhìn về phía bóng người như điêu khắc chắn ngang Ký Châu và Trường An trên Đại Hoàng thành xa xa, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra.

"Lý Văn Cảnh có giấc mộng thống nhất thiên hạ của hắn, Thôi Đình có giấc mộng khai cương thác thổ của hắn, Chúc Hiền cũng có giấc mộng đứng đầu ngôi vua của hắn." (khai cương thác thổ: mở rộng đất đai cương vực)

"Lão tướng quân thì sao?

"Ngài có giấc mộng đại nghĩa thương sinh." (việc lớn cho muôn dân)

"Mục mỗ cũng từng có một giấc mộng như vậy."

"Nhưng nói cho cùng ..."

"Đều chẳng qua là Hoàng Lương nhất mộng mà thôi..."

Dứt lời, người nam tử này giống như đột nhiên mất hứng thú, y thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn về phía cửa thành.

Nơi đó có mấy vị tráng sĩ Long Tượng cảnh đang không ngừng dùng máu thịt thân thể, đụng vào cửa thành Đại Hoàng thành.

Theo mỗi một lần va chạm của cường giả Long Tượng cảnh vào cửa thành, cánh cửa đúc bằng sắt này liên tục phát ra từng trận nổ vang, mắt thấy sắp bị phá vỡ.

Ầm!

Ngay ở thời điểm này, lại thêm một đợt va chạm hung hăng đánh vào cửa thành.

Cửa thành khổng lồ lúc đó bị mấy tên cường giả Long Tượng cảnh mạnh mẽ đánh văng ra.

Giống như cơn đại hồng thủy rốt cục tìm được cửa xả, quân Hạ ngoài thành lập tức như thủy triều điên cuồng tràn vào trong thành Đại Hoàng theo cửa thành bị phá vỡ.

Từ Hàn vừa mới đến lập tức thấy được cảnh này, lông mày hắn trầm xuống, không hề có nửa phần chần chờ.

"Bày trận! Giữ cổng thành!"

Hắn gào lên như vậy, hai người Triệu Lăng, Triệu Sơn phía sau vào lúc đó nhanh chóng ra lệnh, hai vạn Đao Phủ thủ nhanh chóng xếp ra trước cửa thành rộng lớn, bày ra một cái trận hình phễu, nghênh đón chém giết cùng một chỗ với đám quân triều Hạ đang điên cuồng tràn vào.

Đại Hoàng thành bắt đầu phản kích.

Nhưng Mục Gia quân sao có thể là hạng người vớ vẩn?

Cường giả Thiên Thú doanh liên tiếp bị áp chế dưới mưa tên do Hạo Nhiên chính khí dẫn dắt, nhưng bọn chúng rất nhanh ý thức được mấu chốt xoay chuyển cuộc chiến chính là các công khanh áo đỏ trên đầu thành.

Hồ Liễu là người cầm đầu lúc đó nhướng mày, đưa ánh mắt ra hiệu với mọi người xung quanh, lập tức có gần trăm cường giả Thiên Thú Cảnh dưới sự phối hợp của đồng đội thoát ra khỏi cuộc chiến, tập kích đám người Lộc tiên sinh trên đầu thành.

"Bảo vệ Lộc tiên sinh!"

Tướng lĩnh trên đầu thành nhanh chóng hiểu được ý đồ như vậy của đối phương, y lập tức phát ra một tiếng hô to, sĩ tốt xung quanh vội vàng vây quanh dùng máu thịt thân thể ngăn cản trước mặt đám người Lộc tiên sinh, tranh thủ thời gian quý báu cho bọn họ, mà bên phe Đại Hoàng thành cũng có chút cường giả Thiên Thú cảnh muốn trở về phòng ngự, nhưng Thiên Miêu doanh của Mục Gia quân hơn xa số lượng nên không để ý tổn thương mạnh mẽ ngăn cản.

Lâm Thủ thấy thế lúc này không thể không thu hồi hành vi tiếp tục phá hủy Thần Tiễn quân của Mục gia, ngược lại triệu tập sĩ tốt phòng thủ thế công trên Đại Hoàng thành. Tu vi của lão là cảnh giới tu hành thứ sáu - Ly Trần cảnh, mặc dù chưa từng tiến giai Đại Diễn cảnh, nhưng đã ngưng lại ở cảnh giới này rất lâu, tu vi không hề tầm thường, có lão gia nhập khiến trên trăm cường giả Thiên Thú cảnh phe Mục Cực giết lên đầu thành trong lúc nhất thời cũng không cách nào trận hình phe lão, song phương lần thứ hai lâm vào giằng co.

Nhưng Thần Tiễn quân không chịu hỏa lực áp chế lại tiếp tục chỉnh đốn lại hàng ngũ, từng mũi tên sắc điên cuồng trút xuống đầu thành Đại Hoàng thành, mỗi một khắc trên đầu thành đều có cung thủ mất mạng.

Về phần tình hình đầu thành càng thêm không chịu nổi.

Đối đầu những quân Hạ không có chút kỷ luật kia, đám người Từ Hàn còn có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng theo Mục Gia quân tràn vào khiến phòng tuyến dần dần thất thủ, không ngừng có quân ngũ lướt qua bọn họ xông về phía đầu thành.

Thương vong cực lớn rốt cục bắt đầu xuất hiện ở phía Đại Hoàng thành.

Và số lượng ngày càng tăng theo thời gian. ...

Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt Mục Cực xa xa, nam nhân khẽ gật đầu, nói với Mục Lương đang đứng bên cạnh:

"Không có gì sai, thu binh đi."

"Vâng?"

Mục Lương nghe vậy sửng sốt, bọn họ thật vất vả mới công phá được tòa quan ải hiểm yếu này, vì sao lúc này lại hạ lệnh rút quân? Mục Lương có chút không rõ, chỉ có thể kinh ngạc nhìn về phía người nam tử bên cạnh.

Mục Cực dừng một chút, hắn lại nhìn về phía tòa thành kia.

Vị lão tướng vang danh thiên hạ kia, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải.

"Dù sao cũng là bộ hạ cũ của phụ huynh ta, rốt cuộc cũng phải cho hắn một cái chết có thể diện. Đại Hoàng thành đã là vật trong túi, sớm một khắc hay muộn một khắc lại có gì khác nhau, chúng ta phải chuẩn bị đối phó với hai mươi lăm vạn Thương Long quân trong tay Tiết Tần Quan, nếu ta đoán không sai..." (phụ huynh: cha và anh)

Mục Cực nói đến đây lại dừng một chút, con ngươi của y lúc đó chợt nheo lại.

"Tiết Tần Quan hiện tại chắc hẳn đã ở ngoài thành Đại Hoàng chờ tin Lâm Thủ chết."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch