Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 319: Sinh tử hữu biệt (1)

Chương 319: Sinh tử hữu biệt (1)



Mục Gia quân và quân Hạ rút lui.

Rút lui một cách cực kỳ đột ngột.

Khi bọn họ đạt được quyền chủ động tuyệt đối trong cuộc chiến này, phía trận doanh Mục Cực chợt vang lên Minh kim thu binh, vì thế đại quân như thủy triều rút đi. (Minh kim thu binh là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là dùng phương thức gõ chiêng phát tín hiệu rút quân trở về doanh trại;)

Lâm Thủ thở hổn hển.

Lão nhìn đội quân đang rút lui kia, lông mày nhíu lại.

Trong đầu có chút choáng váng, không thể nghĩ ra dụng ý của Mục Cực.

Toàn thân khi đó truyền đến từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế, từ ngày đó về sau, mỗi ngày lão đều trải qua đau đớn như vậy, nhưng cũng không bằng một phần trăm giờ khắc này.

Đó là một loại đau đớn muốn xé rách lão.

Giống như con mối cắn thân thể, thi trùng đục nát xương.

Lão thở dài, biết bản thân cuối cùng đã quá già.

Già đến mức một mũi tên này đã gần như hao hết tất cả khí lực của lão, già đến tuổi nên chết...

Nhưng lão không dám chết...

Thực sự không dám chết...

Lâm Thủ hít sâu một hơi, nhìn ra phía ngoài Đại Hoàng thành.

Xuyên thấu qua bóng đêm đậm đặc, lão có thể nhìn thấy rõ ràng vị nam tử mặc y phục màu trắng ngồi trên ghế gỗ kia.

Sắc mặt y tái nhợt, trong con ngươi nặng nề tử khí.

Nam nhân kia dường như cũng đang nhìn lão.

Ánh mắt hai người xuyên qua tầng tầng màn đêm, gặp nhau trên không trung.

Lâm Thủ biết nếu như mình chết, Đại Hoàng thành sẽ xong.

Mà nếu Mục Cực chết...

Mục Gia quân cũng sẽ không còn.

Vậy thì mời Bắc Cương vương đến Hoàng Tuyền lộ làm bạn với lão phu đi.

Ý niệm như vậy hiện lên trong đầu Lâm Thủ.

Lão hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng vốn đã cong xuống của mình.

Sau đó lão nhấc cây cung lên.

Mũi tên lên cung, kéo hết dây.

Động tác liền mạch mà thành.

Khí thế quanh người lão chợt bốc lên, mưa to trút xuống, những giọt nước rơi trên người lão lại hóa thành khói trắng trong chốc lát.

Sĩ tốt xung quanh khi đó sửng sốt, cũng đồng loạt nhấc cung của mình lên, xỏ tên, hết dây.

Nơi đầu tường Đại Hoàng thành thi thể chồng chất, tám vạn cung thủ chỉ còn lại năm vạn.

Nhưng uy lực sắc bén chỉ mạnh chứ không kém.

Người làm tướng dám tranh giành vì tốt, cho nên là tốt sẽ sẵn sàng hi sinh vì tướng quân mình!

Năm vạn tướng sĩ hoàn toàn không cần Lâm Thủ phát lệnh, ngay lập tức cảm nhận được quyết ý của tướng quân nhà mình, bọn họ không cần phải hỏi ý của Lâm Thủ, chỉ dùng hành động của mình biểu hiện tín nhiệm của bọn họ đối với lão.

Lâm Thủ vào lúc đó cũng cảm nhận được điểm này.

Có thứ gì đó dấy lên trong mắt lão, giống như gió mạnh phần phật, lại giống như ngọn lửa bừng bừng.

Con ngươi Lâm Thủ dần dần nheo lại, lão nín thở ngưng thần, vật ngã lưỡng vong.

Lão làm ra rất chậm và tỉ mỉ.

Lão biết, đây có lẽ là mũi tên cuối cùng mà mình lưu lại trên đời này.

Vì vậy, lão muốn mũi tên này phải cực kỳ chuẩn xác.

Lão nhắm vào nam nhân kia, hít sâu một hơi, chân nguyên quanh người không ngừng tụ tập trên thân tên.

Trường tiễn bắt đầu rung động, giống như thú dữ không kìm được muốn uống máu thịt.

Sau đó.

Ngón trỏ và ngón giữa của lão đang ghìm chặt đuôi tên đột nhiên buông ra.

Xoẹt!

Một tiếng vang nhỏ vang lên ở đầu thành, trường tiễn bắn ra.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Ngay sau đó từng hồi tiếng giòn vang liên tiếp vang lên, nối liền thành một mảnh.

Mũi tên của Lâm Thủ dẫn theo năm vạn mũi tên trên Đại Hoàng thành bắn ra.

Xuyên qua giữa thiên địa đen kịt, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn mưa, bắn thẳng về phía mặt vị Bắc Cương vương kia.

Tốc độ của nó cực nhanh, cho dù những Mục Gia quân đang lui về kia có phát hiện, nhưng muốn ngăn cản đã không kịp.

Vì thế, mưa tên cắt qua bầu trời đêm, xé bóng tối trước Đại Hoàng thành ra, đi tới trước người vị Bắc Cương Vương kia.

Mục Cực mặc y phục màu trắng dường như còn chưa lấy lại tinh thần, y vẫn ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt kia vẫn là dáng vẻ già nua nặng nề vạn năm chưa từng thay đổi.

Lâm Thủ nhìn một màn này, trên mặt hiện ra ý cười.

Người trong thiên hạ đều nói, Bắc Cương vương Mục Cực đa trí như yêu quái, nhưng đáng tiếc thân xác dung mạo là da thối, từ lúc sinh ra kinh mạch đã đứt đoạn, không có nửa điểm tu vi.

Người như vậy khi đối mặt với một mũi tên như thế.

Lâm Thủ cho rằng chắc chắn sẽ không thể có đường sống nào.

Đinh!

Một tiếng nổ giòn đột nhiên vang vọng.

Mấy vạn trường tiễn đột nhiên ngừng lại ở khoảng cách mi tâm Mục Cực không tới một tấc.

Chúng nó tựa như gặp phải một bức tường vô hình không nhìn thấy sờ chẳng được, cứng rắn ngừng lại.

Trường tiễn bắt đầu không ngừng bắn ngược ra bốn phía, bị bẻ gãy, bị cắm vào bùn đất.

Chỉ trong một cái chớp mắt, trên mặt đất quanh người Mục Cực đã cắm đầy mũi tên rậm rạp.

Chỉ còn một mũi tên duy nhất vẫn cố chấp dừng trước mi tâm y.

Thân tên run rẩy, phát ra từng hồi tiếng vang nhỏ, giống như là thấp giọng không cam lòng, lại giống như là phẫn nộ gào thét.

Mục Cực nhìn mũi tên kia, trong con ngươi già nua nặng nề rốt cuộc hiện ra một tia thần sắc khác biệt, y thở dài một hơi, một tay chậm rãi vươn ra, nhẹ nhàng điểm lên mũi tên kia.

Một khắc này, thân tên đang run rẩy kịch liệt đột nhiên ngừng lại.

Nó giống như mất đi tất cả khí lực, treo tầm một hơi thở trên không trung.

Sau đó chợt nhẹ nhàng rơi xuống.

Nam nhân nhìn cây trường tiễn yên tĩnh nằm trên mặt đất, lập tức chậm rãi khom người nhặt nó lên, dùng ống tay áo ra sức lau đi bụi bặm phía trên.

Động tác của y rất chậm, thần sắc trên mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.

Thật giống như vật kia là một kiện trân bảo hiếm có.

Cuối cùng, sau tầm khoảng mười hơi thở, y đã lau sạch mũi tên kia đến mức không nhiễm một hạt bụi.

"Tướng quân khổ cực một đời, cũng nên nghỉ ngơi."

Y khẽ nói, tay cầm trường tiễn cong ngón búng một cái, trường tiễn trong tay lập tức hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng về phía đầu thành Đại Hoàng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch