Nụ cười của Ứng Tư Tuyết vừa dễ thương lại vừa ẩn chứa vẻ đắc ý. Lúc em ý cười lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, thoạt nhìn như quỷ hút máu người đang đắc chí... Chính xác, đó chính là nụ cười của quỷ hút máu.
Nhưng bộ dáng này, ngược lại khiến Dương Húc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn nhào tới cắn một phát.
Hắn trừng mắt nhìn Ứng Tư Tuyết, nhưng không có cách nào trị được cô gái này.
- "Anh thực sự muốn biết, Tuyết đại tiểu thư, mong em hãy nói cho anh, năn nỉ áI"
Dương Húc Minh cuối cùng đành phải xuống nước, biểu hiện vô cùng thật thà thành khẩn. Ứng Tư Tuyết nhìn phản ứng này của hắn/"xùy" một tiếng.
- "Đây là trực tiếp nhận thua sao... Thực sự là chán phèo, rõ ràng nhìn bên ngoài anh cũng khá ok, cứng rắn, em cứ tưởng anh sẽ bảo: Không nói thì thôi, ta không cần biết! Đấy, như thế mới hợp với xì tai của anh."
Dương Húc Minh sửng sốt một chút.
- "Nếu làm như vậy có nghĩa là em sẽ nói cho anh nghe sao?"
Ứng Tư Tuyết khẽ nói.
- "Đương nhiên là không."
- "Ủa vậy khác gì! Đã biết rõ cứng đầu thì không đạt được đáp án, anh còn nói như thế để làm gì? Trực tiếp đầu hàng em cho rồi!"
Dương Húc Minh giang hai tay ra, than vẫn.
Ứng Tư Tuyết liếc mắt.
- "Ô sờ kê, thấy anh tội nghiệp như vậy em không trêu anh nữa, em sẽ nói cho anh."
Ứng Tư Tuyết nhìn Lâm Thu qua kính chiếu hậu một chút, nói.
- "Lâm Thu, em có biết gia tộc của em trước kia vì sao phải rời khỏi Vương Quan Doanh không?” Lâm Thu giật mình.
- "Do bệnh đậu mùa, cha em nói như vậy. Vì muốn trốn tránh bệnh đậu mùa nên gia tộc đã rời đi."
- "Đó là cha em đang lừa em đấy, nguyên nhân thực ở nơi đó có rất nhiều người lớn tuổi đều biết.
Khoảng hơn trăm năm trước, vào thời dân quốc, ở Vương Quan Doanh có một gia tộc họ Vương.
Họ là đại địa chủ bản xứ, một danh gia vọng tộc, lầu xanh gác tía, kín cổng cao tường, lại có quan hệ với chính quyền, có thể coi là kẻ thống trị ở Vương Quan Doanh.
Nhưng ngoại trừ Vương gia, ở đó còn có nhà họ Lâm khá đông người, mặc dù không phải danh gia vọng tộc, nhưng nếu tính về số lượng người thì cũng được coi là một gia tộc lớn.
Bởi vì "một núi không thể chứa hai hổ", Vương Quan Doanh có hai gia tộc tương xứng như vậy, lâu dài cũng sẽ có va chạm hiềm khích, sau đó quan hệ của hai nhà càng ngày càng ác liệt.
Nhưng Vương gia có quan hệ với chính quyền, còn qua lại với quân phiệt ở Quý Châu, nên trên mọi phương vị, đều tiến hành nghiền ép Lâm gia, Lâm gia căn bản không thể trêu chọc Vương gia.
Cho nên, Lâm gia vẫn luôn yếu thế hơn Vương gia.
Nhưng xung đột giữa hai bên liên tục phát sinh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có.
Giả dụ như trước khi đại tiểu thư của Vương gia xuất giá mấy ngày, những người trẻ tuổi của Lâm gia và Vương gia đã xảy ra ẩu đả cực kì nghiêm trọng.
Cụ thể ai ăn thiệt thòi, ai chiếm tiện nghi thì không người nào biết, nhưng sau đó đám người trẻ tuổi của Lâm gia lại ghi hận trong lòng, muốn báo thù."
Ứng Tư Tuyết vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của cô nhóc trong kính chiếu hậu, sau đó tiếp tục nói. - "Bọn hắn vụng trộm đào thông đạo trong đêm, muốn đào xuyên tới khu vực nội bộ gia tộc họ Vương, đột nhập báo thù.
Nhưng người quá ít, đào tới gần sáng mà còn chưa đào xong, nếu thông đạo bị phát hiện, đến lúc Vương gia truy cứu, tất cả bọn họ sẽ trở thành nấm mồ.
Thế là đám người trẻ tuổi rốt cuộc cũng sợ hãi, bọn họ nhanh chóng chạy về nhận lỗi với các vị trưởng lão trong nhà.
Ngoài ra Lâm gia và Vương gia đã có thù hằn trong thời gian dài, nếu để cho Vương gia phát hiện có người muốn đào thông đạo lẻn vào nhà mình, chuyện này khẳng định không dễ dàng bỏ qua được.
Đến lúc đó, người của Vương gia truy cứu, nhất định đám người trẻ tuổi của Lâm gia phải chết... Thậm chí có khả năng toàn tộc bị diệt.
Cho nên tất cả người của Lâm gia đều khẩn trương, ai cũng sợ người của Vương gia mang theo súng pháo tới giết họ.
Nhưng họ một mực chờ tới chạng vạng tối, không thấy bóng người của Vương gia nào tới cả.
Lâm gia cảm thấy rất kì quái, bọn họ phái người đi điều tra, mới phát hiện bởi vì ngoài trời có tuyết lớn, cửa vào thông đạo hoàn toàn bị lấp kín, người của Vương gia căn bản không phát hiện ra thông đạo này, trong nhà còn chuẩn bị chúc mừng đại tiểu thư xuất gia, rộn ràng náo nhiệt.
Nhìn thấy tình huống này, các trưởng lão của Lâm gia thương lượng với nhau hồi lâu, cuối cùng quyết định đã không làm thì thôi, làm thì làm cho chót. Để người của Vương gia phát hiện thông đạo này, sau đó tìm họ gây chuyện, không bằng mình ra tay trước.
Vào lúc nửa đêm, thừa dịp tuyết lớn, Lâm gia huy động tất cả thanh niên trai tráng, đi đào thông đạo còn dang dở hôm trước.
Rốt cuộc trong lúc người của Vương gia còn đang chìm trong giấc ngủ, bọn họ đào thông vào trong nhà Vương gia, dưới thời tiết gió tuyết đầy trời, vung vẩy đồ đao, giết chết toàn bộ người của Vương gia, không để lại ai sống sót cả. Vương gia lúc đó chỉ có một người con trai đang du học ở Quý Dương, không ở nhà, nên may mắn sống sót.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nơi đây được gọi là "Vương Quan Doanh”, nhưng không có một người họ Vương nào cả.
Thực sự không phải là không có, mà là hơn một trăm năm trước người nhà họ Vương đã bị giết sạch.
Đây chính là chuyện cũ hơn trăm năm trước của Vương gia và Lâm gia."
Ứng Tư Tuyết kể xong chuyện này, bầu không khí trong xe lâm vào tĩnh mịch.
Lâm Thu ngồi ghế sau, vẻ mặt kinh ngạc cùng mờ mịt, rất hiển nhiên đối với sự việc do tổ tông mình gây ra, cô bé hoàn toàn không biết gì cả. Mà Dương Húc Minh thì tò mò nhìn Ứng Tư Tuyết, hỏi.
- "Làm sao em biết rõ chuyện này như vậy?"
- " Là ông lão em quen ở Vương Quan Doanh nói cho em biết, chuyện này cũng không phải là chuyện gì bí mật cả, những người lớn tuổi ở Vương Quan Doanh hầu như đều biết."
- " Vậy ông lão người quen đó có nói cho em biết vì sao người của Lâm gia sau này lại rời khỏi nơi đây không?
Dựa theo chuyện em vừa kể, cả nhà Vương gia đã bị chết, vậy ở Vương Quan Doanh đâu còn ai có thể uy hiếp được Lâm gia? Sao bọn họ lại còn phải phân tán bốn phương, rời khỏi Vương Quan Doanh?"
Ứng Tư Tuyết nói.
- "Nghe nói là người con trai du học ở Quý Dương của Vương gia có quen biết với quân phiệt ở Quý Châu, người của Lâm gia sợ gã dẫn quân đội tới báo thù nên chia tách nhau rời khỏi Vương Quan Doanh."
Dương Húc Minh lại nhìn về phía Lâm Thu, thấy vẻ mặt Lâm Thu cũng mờ mịt, rất hiển nhiên cô bé không hề biết chuyện xưa của tổ tiên mình. Dương Húc Minh lúc này mới nhìn về phía Ứng Tư Tuyết hỏi.
- "Loại chuyện đồn đại này... em có tin không?"
- "Không tin thì cũng đâu làm được gì? Nguyên nhân thực sự là gì, đoán chừng chỉ có người của Lâm gia mới biết được.
Dù sao bọn họ tuyên bố với người bên ngoài là do bệnh đậu mùa, nên muốn tránh đi, đây đích thực là phong tục dân gian của người Quý Châu trước kia.
Nếu như trong thôn ai bị đậu mùa, vậy phải đuổi người đó đi. Nếu trong gia tộc có người bị đậu mùa, như vậy mọi người đều phải phân tán rời khỏi chỗ ở hiện tại, thậm ý y phục và hành lí cũng không được mang theo, chỉ được mang một đôi giày cỏ.
Tổ tiên Lâm gia cũng đã làm đúng như vậy, nghe nói hiện tại đi tới Lâm gia thôn trước kia, còn có thể thấy được nguyên một ngôi làng bỏ hoang.
Trong thôn xóm bỏ hoang, nhà cửa vẫn được giữ nguyên như lúc Lâm gia rời đi, không có bất kì người nào dám đụng chạm tới đồ vật bên trong đó."