Ứng Tư Tuyết cảm thấy câu chuyện này, đầy những tình tiết hoang đường khó tin.
Quý Châu một nơi nông thôn hẻo lánh, hơn trăm năm trước xảy ra án diệt môn tanh máu giữa hai đại gia tộc trong vùng.
Loại chuyện kể này, đối với những thanh niên thời hiện đại như Dương Húc Minh mà nói, cảm giác có phần hoang đường khó tin, thể loại tình tiết này đại khái hắn có cảm giác chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay phim ảnh.
Mà hoang đường nhất là, gia tộc họ Lâm xuất động diệt sát trên dưới toàn bộ Vương gia, hiện trường đuổi tận giết tuyệt, chó gà không tha, dân quanh vùng đều biết rõ. Đã gây án lớn như vậy mà Lâm gia toàn bộ không người nào bị xử phạt.
Xem ra thời thế loạn lạc, tính mạng con người thật sự chẳng hơn gì súc vật.
Dương Húc Minh thở dài.
- "Người kể lại cho em nghe vụ án này rõ ràng chỉ tiết như thế, không biết có phải họ Lâm hay họ Vương không?"
Ứng Tư Tuyết nhún vai trả lời:
- "Cũng không phải họ Vương hay họ Lâm, nhưng mà em cảm thấy, câu chuyện này cho dù là thật, bất quá theo thời gian, nhiều người kể lại hẳn là tam sao thất bản, có nhiều chỉ tiết chưa chắc đã là thật, chuyện dân gian truyền miệng đều là như thế, không tránh khỏi.
Một đồn mười, mười đồn trăm, quá trình kể lại mỗi người đều sẽ thêm mắm dặm muối cho thêm phần kịch tính, cảm thấy như vậy mới hấp dẫn thu hút người nghe, anh vẽ 1 nét tôi lại thêm 1 nét, dần dà câu chuyện trở nên hoang đường quỷ dị.
Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng, năm đó người của Lâm gia chủ động truyền bá chỉ tiết diệt môn án ra bên ngoài nên có nhiều điều sai lệch với sự thật."
Quay sang cô bé ngồi phía sau, Ứng Tư Tuyết mở lời ướm thử:
- "Lâm Thu, hay em thử hỏi lại các vị cao niên trong họ xem? Nói không chừng lại biết thêm điều gì đó...”
Dương Húc Minh lắc đầu bác bỏ đề nghị của cô
- "Không được đâu, hiện giờ không nên đánh động đến họ hàng của em ấy. Cha mẹ Lâm Thu đột nhiên thu xếp về quê, hiển nhiên có chuyện gì đó quan trọng cần làm.
Xét phản ứng của hai người ấy, xem ra là có biết chuyện gì đó cho nên đến con trai mất tích cũng không đi tìm, không báo cảnh, hoàn toàn phớt lờ, giống như đang e ngại điều gì đó.
Bởi thế nên anh cảm thấy uẩn khúc trong chuyện này không hề đơn giản, nói không chừng còn dọa người không kém so với cái án diệt môn kia.
Tạm thời cứ đến Lâm gia thôn xem thử, nếu không có manh mối gì, suy nghĩ biện pháp khác cũng chưa muộn.”
Dương Húc Minh ra quyết định như vậy, nguyên do là vì hắn tin tưởng vào Sinh Tử Lục.
Cuốn sách nát này mặc dù có chút biến thái, ưa thích đào hố cho hắn nhảy, nhưng về cơ bản thì vẫn có thể tin được.
Chỉ cần cung cấp một chút manh mối cho nó, con hàng này sẽ suy luận ra rất nhiều tin tức đáng giá. Dương Húc Minh đoán chừng, đi đến khu vực Lâm gia thôn bỏ hoang bên kia, có lẽ sẽ thu được vài manh mối cần thiết.
Nếu giờ để lộ thông tin cho cha mẹ Lâm Thu biết, hắn cảm thấy chưa chắc có lợi, bởi vì trong chuyện anh trai cô bé mất tích, còn chưa rõ hai người này đóng vai trò gì. Hành vi phản ứng đối với sự an nguy của con mình như thế rõ ràng là không bình thường.
Nói xui xẻo, không chừng anh trai Lâm Thu mất tích có bàn tay của họ. Khả năng kinh khủng như vậy, cũng không phải là không thể xảy ra. Có điều, nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng hắn không thể nói huych toẹt ra trước mặt Lâm Thu.
Nhưng mà Ứng Tư Tuyết tư duy nhạy bén cỡ nào...
Liếc mắt nhìn Dương Húc Minh một cái, cô có chút kinh ngạc nhưng rõ ràng hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.
Đưa mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu liếc Lâm Thu một cái, Ứng Tư Tuyết nói:
- "Đồng ý, vậy chúng ta đến Lâm gia thôn một chuyến trước rồi tính tiếp."
Sau đó, cô cũng không tiếp tục đề cập đến đề nghị này nữa.
Kế tiếp chuyện phiếm một hồi, hai người cố gắng thăm dò xa gân Lâm Thu.
Nhưng đáng tiếc, cô bé này đối với chuyện trong gia tộc, thật sự không biết gì cả. Thậm chí vụ án diệt môn Ứng Tư Tuyết mới kể, Lâm Thu cũng là lần đầu tiên nghe được.
Cô bé đối với sự việc anh trai biến mất đầy bí ẩn, hoàn toàn mờ mịt như đi trong sương mù.
Sau một lúc thăm dò không hiệu quả, Ứng Tư Tuyết cũng từ bỏ ý đồ, chuyển sang vừa lái xe vừa cà khia với Dương Húc Minh.
Mục tiêu trước mắt là đi đến Lâm gia thôn.
Nhìn trên phần mềm bản đồ, Lâm gia thôn có một lối rẽ vào, khoảng cách tương đối xa với đường cao tốc chạy qua Vương Quan Doanh.
Xe Ứng Tư Tuyết di chuyển cho dù rất nhanh, từ cao tốc chạy vào ước chừng cũng phải tầm nửa giờ mới tới.
Khi cả ba đến được Vương Quan Doanh, đồng hồ chỉ chính ngọ.
Tuy rằng gọi là thôn, nhưng nằm ở giao điểm ba đại lộ lớn, nơi đây nhìn phồn hoa phát triển hơn hẳn thôn xóm thông thường.
Hai bên đường nhà cửa san sát nối tiếp nhau, cửa hàng lớn nhỏ nhà lầu gì đều có, chạy ngang qua càng nhìn càng giống một cái thị trấn nhỏ.
Dương Húc Minh ba người cũng không dừng lại nơi này quá lâu. Ăn vội một bữa trưa đơn giản trong nhà hàng, sau đó tiếp tục lên đường.
Xe chạy trên con đường trải nhựa cũ kỹ một quãng, căn cứ theo định vị trên bản đồ, Ứng Tư Tuyết cho xe rẽ vào một lối nhỏ. Tuy gọi là lối rẽ, nhưng rõ ràng là con đường nhỏ này vừa mới được thi công, so ra lại tốt hơn rất nhiều với đường cái, tuy rằng đường không rộng, chạy lại êm hơn nhiều.
Từ ngã rẽ chạy vào một quãng, xe đi qua một khu rừng tùng, không khí âm u, gió lạnh len lỏi thổi xuyên qua rừng thông. Thi thoảng lại thấy một con sóc chạy tới lui trên cành.
Đường nhỏ chạy qua chính giữa rừng, hai bên rậm rạp hàng hàng lớp lớp đại thụ cổ tùng, tối thiểu cũng có mấy chục năm tuổi, tầm vóc hùng vĩ che khuất hoàn toàn bầu trời, lại thêm mật độ phân bố khá dày, khiến cho không khí lạnh lẽo âm trầm khó tả.
Rõ ràng thời gian đang là buổi trưa, bên ngoài nắng gắt, nhưng sau khi lái xe vào trong rừng, cảm giác lại ẩm ướt lạnh buốt, tia sáng xuyên qua tàng cây cũng trở nên heo hắt quỷ dị. Ứng Tư Tuyết lẩm bẩm
- "Không khí nơi đây y hệt như bị quỷ ám”
- "Chỗ này cách đường cao tốc không bao xa, nào có chuyện quỷ ám dễ như vậy?"
Nhìn trên phần mềm định vị, xem ra ba người còn cách Lâm gia thôn khá xa.
Cứ thế xe chạy một đường, không bao lâu liền ra khỏi rừng tùng âm u. Không khí bình thường và ánh sáng rốt cục cũng tràn ngập trở lại, ánh nắng chiếu vào trên thân.
Nhưng có lẽ do còn dư âm tâm lý sau lời nhận xét quỷ ám của Ứng Tư Tuyết, không khí trên xe vẫn duy trì trầm mặc.
Vừa ra khỏi khu rừng quỷ dị, nghĩ đến việc kế tiếp đi vào khu vực thôn xóm bỏ hoang, Dương Húc Minh mơ hồ có chút bất an.
Theo lời kể của cha mẹ Lâm Thu, thời điểm toàn bộ gia tộc rời đi đều phải mang giày cỏ ngược, nghi thức này làm cho dấu chân ra đi trở thành hướng về nhà, có như vậy, quái vật kia mới không truy theo những người bỏ trốn được.
Giả như... chuyện này không phải hoàn toàn là hư cấu, có điểm thật trong đó, Lâm gia chính xác có dây dưa gì đến một loại quái vật, để tránh né tai hoạ, tránh thảm cảnh diệt tộc, Lâm gia không thể không tản mát ra khắp mọi miền sinh sống. Nói như vậy, hiện giờ ba người hắn lại chạy đến cái ổ này, có phải là tự đưa đầu vào rọ, sẽ bị thứ đồ không sạch sẽ nào đó dây dưa đi? Nhưng dù sao cũng đã trên trăm năm, coi như nơi này năm đó thật sự có quỷ, hiện giờ cũng chưa chắc đã còn?
Ngồi ở ghế phụ bên cạnh Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh nhìn cảnh quan trôi qua cửa kính xe, nội tâm bất an dần dần trở nên xao động.
Hắn bỗng nhiên có cảm giác, mình lựa chọn bỏ qua biện pháp tiếp cận khác, trực tiếp chạy thẳng tới khu vực quỷ dị Lâm gia thôn này, chưa chắc đã là tốt.