Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 582: Giống như Bát Giới

Chương 582: Giống như Bát Giới

Trong hội trường chính vụ yên tĩnh, vang lên âm thanh máy móc.

"Mời đến cửa số 23, số A018."

"Mời đến cửa sổ 23, số A018."

Sau khi âm thanh này liên tục vang lên hai lần, cán bộ hành chính cửa ở số 23 ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam một nữ hai người trẻ tuổi đi tới trước mặt.

Người đàn ông cao lớn đặt thẻ căn cước cùng sổ hộ khẩu, nói rằng,"Xin cấp giấy hôn thú."

Cán bộ hành chính tiếp nhận thẻ căn cước của hai người kiểm tra thoáng qua, rồi nói rằng,"Mang ảnh không?"

Ứng Tư Tuyết đưa một cái phong bì nhỏ chứa ảnh chụp chung của hai người.

Cán bộ hành chính lúc này mới gật đầu.

"Trước tiên hãy điền vào đơn."

Nói xong, cán bộ hành chính đưa mẫu đơn cho Dương Húc Minh, nói rằng,"Điền xong rồi đưa lại."

Dương Húc Minh đành thu hồi thẻ căn cước, sổ hộ khẩu trên mặt bàn, mang theo mẫu đơn rời đi.

Anh cùng Ứng Tư Tuyết cùng đi đến khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa, tìm một chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu viết mẫu đơn.

Dựa vào thông tin trên thẻ căn cước, Dương Húc Minh điền rất cẩn thận, cẩn thận cứ như anh hoàn toàn đắm chìm trong công việc đơn giản là điền vào mẫu đơn.

Ở bên cạnh anh, Ứng Tư Tuyết vẫn nhìn chăm chú vào anh, rất lâu không nói gì.

Một lúc sau, khi Dương Húc Minh điền xong mẫu đơn đứng lên, anh đột nhiên bị kéo lại.

Kinh ngạc quay đầu lại, Dương Húc Minh thấy được Ứng Tư Tuyết dường như muốn nói gì đó.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Dương Húc Minh hỏi,"Có chuyện gì không?"

Môi của Ứng Tư Tuyết rung rung, rồi cô mới chậm rãi nói,"Dương Đại sư... ˆ"

"Sao?"

"Anh không hối hận sao?" Ứng Tư Tuyết rất nghiêm túc nói.

Dương Húc Minh nhìn cô, cười cười xoa xoa của cô, nói rằng,"Chuyện tới nước này còn nói gì nữa, cô gái ngốc, đây không phải là chuyện đã sớm quyết định rồi sao?"

Hai người nhìn nhau, Dương Húc Minh cười cực kỳ rực rỡ.

Nhưng mà nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, Ứng Tư Tuyết lại càng không cười nổi.

Thực sự cười không nổi nha...

Ngươi đám này. .. Không nên dùng loại này giả tạo nụ cười hướng về phía ta à. ..

Ứng Tư Tuyết chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn Dương Húc Minh rời đi.

Cô ngồi một chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Dương Húc Minh, một lúc lâu không nói gì.

Đúng vậy, chuyện tới nước này còn nói gì nữa. .. đây là chuyện sớm đã quyết định rồi nha...

Mặc dù cô cũng không thích kết cục như vậy, càng không muốn tiếp thu hôn nhân như vậy.

Thế nhưng... .

"Tôi... không có lựa chọn nào khác nha...”

Ứng Tư Tuyết lẩm bẩm nói/Lý Tử, cô thực sự là con khốn thích bỡn cợt lòng người..."......

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xua tan sương mù trên bầu trời, dát lên vạn vật một tầng kim quang nhàn nhạt.

Xa xa ngọn núi tuyết toả ra vầng sáng trắng dưới ánh mặt trời, giống như nữ thần khiêu vũ trong thân thoại, ngắm nhìn thế giới dưới những đám mây trắng sáng.

Yading, Shangri-La trong truyền thuyết cuối cùng.

* Yading là một trong những khu bảo tồn đẹp nhất Trung Quốc với cảnh quan rất đa dạng. Một trong số đó là hô Ngũ Sắc, nằm dưới chân núi Chenresig. Hồ nước chuyển sắc xanh lá, xanh da trời hay xanh nước biển thẫm tùy theo ánh sáng trong ngày

Phong cảnh tuyệt đẹp, cứ như là chốn cực lạc cuối cùng ẩn giấu trong quần sơn.

Ở chỗ này, ngay cả bầu trời dường như cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Mặt hồ trong veo trong quần sơn xanh thẳm, từ rất xa nhìn lại cứ như bảo thạch rực rỡ rung động lòng người.

Bên hồ, có một bóng người đang ngồi trên tảng đá vôi ven hồ, hai tay dựa ra sau lưng, dáng dấp lười biếng cứ như đang hưởng thụ ánh nắng ban mai ấm áp.

Nhưng khí hậu trên cao nguyên thay đổi thất thường, ánh mặt trời ấm áp nhanh chóng ẩn vào trong mây đen.

Mây đen càng ngày càng dầy, bầu trời càng ngày càng đen, tạo cho người ta cảm giác như một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Trong khu danh lam thắng cảnh không có nhiều du khách, họ cũng bắt đầu dự định quay trở về, nhưng cô gái này vẫn lười biếng ngồi ở chỗ kia, vẫn duy trì tư thế phơi nắng.

Nhưng dáng dấp nhàn nhã lười biếng này, vào lúc này lại có chút lỗi thời.

Một cô nhóc đi ngang qua chớp chớp đôi mắt nhỏ bé, nhìn thấy cảnh này, bèn đứng lại nhìn hồi lâu.

Cô gái ngồi trên tảng đá vôi dường như cảm thấy có ai đang nhìn, quay đầu lại nhìn về phía cô nhóc.

Trên gương mặt tái nhợt nở nụ cười,"Có chuyện gì không? Em gái?"

Cô nhóc lúc này mới tò mò hỏi,"Chị ơi, một mình chị ở chỗ này làm gì vậy? Sao cả buổi cũng không nhúc nhích. .. chị ở đây đóng vai người tượng à?" Câu hỏi ngây thơ này, làm cho Lý Tử nở nụ cười.

Nàng cười cười, rồi lắc đầu, nói rằng,"Không phải đóng vai người tượng, chị chỉ là muốn tìm một chỗ đào hố, để chôn chính mình, nhưng nhân viên ở khu thắng cảnh này không cho, cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này phơi nắng."

Câu trả lời này, làm cho cô nhóc mở to hai mắt nhìn.

"Nhưng bây giờ không có mặt trời nha! Bây giờ không phải là trời đây mây sao?"

Dứt lời, cô nhóc còn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một lúc, cứ như đang xác nhận mình không hề xác định sai.

Lý Tử ngoẹo đầu cười cười, dường như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị.

Nàng nói rằng,"Tuy bầu trời không có mặt trời, nhưng trong lòng của chị có ánh mặt trời nha. .. em xem, đây là người yêu của chị đấy, rất đẹp trai đúng không !? Nhìn thấy hình của anh, chị rất rất vui vẻ."

Nói xong, Lý Tử lấy ra một tấm hình.

Người trong hình là một nam sinh ngoẹo đầu dựa vào đùi của cô gái ngủ rất say, ngủ say đến mức nước bọt chảy lên cả váy, góc chụp là từ trên xuống dưới, rất hiển nhiên là từ góc nhìn của Lý Tử, chụp vào thời điểm Dương Húc Minh đang ngủ.

Nhìn thấy tấm hình có nam sinh đang ngủ như heo, cô nhóc mở to hai mắt nhìn.

"Oa! Đại ca ca này ngủ ngon giống như Trư Bát Giới trong phim hoạt hình nha."

"Phốc. .. Ha ha ha. ... Bát Giới..." Sự so sánh này, thành công chọc cười Lý Tử.

Nàng ngồi trên tảng đá, cười không ngừng, "So sánh này rất hợp lý, ha ha ha ha...

Cô nhóc lại có chút hoang mang, bởi vì cô nhóc vốn không hiểu sự so sánh này có cái gì buồn cười.

Nhưng nhìn thấy bà chị này cười vui vẻ như thế, cô nhóc cũng không tiện hỏi tại Sao.

Thực sự là một bà chị quái dị mà.

Trong lòng cô nhóc nghĩ như vậy, quan sát thật kỹ bà chị kỳ lạ này, đột nhiên chú ý tới một chỗ kỳ quái.

"Chị ơi, giày của chị dường như bị hư rồi... Oa, chị chị ngón chân của chị thiệt là trắng nha."

Cô nhóc trợn to hai mắt nói rằng: "Da mặt của chị cũng thiệt trắng, em còn tưởng rằng chị cũng giống như mẹ em vừa đánh phấn nhà, thì ra là làn da toàn thân đều trắng như thế trắng ? Chị ơi, chị là người da trắng sao?"

Cô gái ngồi trên tảng đá vôi cúi đầu, thấy được đôi giây của mình bị rách lộ ra ngoài hai ngón chân, nhún vai.

"Đúng là giày bị hư rồi, nhưng đôi giày này rất lợi hại, nó cùng chị đi một cái tháng mới đi đến nơi đây, đã rất tốt."

Những lời này làm cho cô nhóc lần nữa kinh ngạc trợn to hai mắt,"Đi một tháng mới đi đến nơi đây. .. chị ơi chị đi bộ tới đây sao?"

"Đúng rồi, chị từ Quý Châu đi thẳng tới đây."

Cô nhóc cau mũi,"Chị gạt người, lúc chúng em ngồi xe tới đây đều sợ hãi lắm luôn, chị lại vó thể một mình đi đến đây. .. lại còn từ Quý Châu đi tới. .. sao có người có thể làm được như thế chứ."

Cô nhóc còn dự định nói thêm gì nữa, lại nghe được xa xa có tiếng bà mẹ đang kêu mình.

Cô nhóc do dự mấy giây, rồi mới lên tiếng,"Chị ơi, ba mẹ gọi em... ."

"Ừ, tạm biệt em," Lý Tử mỉm cười vẫy tay.

Đưa mắt nhìn cô nhóc vừa đi vừa nhảy chạy đi tìm bà mẹ, nàng mới thu hồi ánh mắt.

Sau đó, móc ra giầy thêu trong túi.

Nhìn đôi giày thêu quỷ dị toàn thân đẫm máu trong tay, Lý Tử trầm tư nói rằng.

"Hãy cứ mang một lần? Mình cảm giác số đo chắc rất vừa vặn với mình."

Nhưng vừa mới nói xong câu này, giày thêu đẫm máu đột ngột nhảy lên. Như một cơn cá bị người ta bắt được, muốn nhảy thoát khỏi lòng bàn tay của Lý Tử.

Thấy cảnh như vậy, Lý Tử lúc này mới lắc đầu, nói rằng.

"Được rồi được rồi, không mang mày là được."

"Đồ hẹp hòi, mang một cái có vấn đề gì đâu. .. hơn nữa, giờ chúng ta trên người không có tiền, đi chỗ nào kiếm giày mới mang chứ?"

Lý Tử trâm ngâm, nói rằng,"Không bằng đi cướp đi, không phải nói có rất nhiều cô gái du lịch phượt hết tiền vẫy tay xin quá giang ô tô trên tuyến Tứ Xuyên-Tây Tạng sao? Tùy tiện cướp một cái, lột giày của nàng ta xuống mang lên là được."

"Dù sao nàng ta đã chấp nhận đi nhờ xe rồi, trả giá thêm một chút nhơd tài xế mua cho đôi giày cũng không phải gì việc khó. .. ừm, cứ làm như thế đi."

Lý Tử đứng lên, rời khỏi tảng đá vôi bên hồ.

"Đi" nàng cũng không quay đầu lại nói rằng,"Nơi đây không phải nơi để chôn chúng ta, vậy đi xuống dưới dạo dạo một chút, thuận tiện du ngoạn cũng tốt."

"A Minh tên xấu xa này trước đây còn nói sẽ cùng mình đi du lịch Tây Tạng, kết quả chỉ có thể dựa vào chính mình. . . quả nhiên đàn ông đều không đáng tin cậy. .. đúng không?"

Nàng quay đầu nở nụ cười.

Giây thêu đẫm máu trên tảng đá vôi đột ngột nhảy dựng lên, vừa vặn rơi vào trong túi áo của nàng, cùng nàng rời đi.

Một người một giày, cứ như vậy dần dần biến mất khỏi bờ hồ.

Không xuất hiện nữa.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch