"Từ khi anh đi, từ đó về sau không còn dịu dàng... “
Sáng sớm trong phòng khách vọng lại tiếng ca bi thương của ca sĩ, hòa với mùi thơm của thức ăn trong bếp, làm cho cơn buồn ngủ bữa sáng dường như cũng bị xua tan rất nhiều.
Ứng Tư Tuyết ngáp dài, đi xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng của Dương Húc Minh bận rộn bên trong phòng bếp.
Mùi thơm của thức ăn, khiến cho cái bụng trống rỗng của cô càng thêm sôi sục.
Cô đi về phía phòng bếp, khi khoảng cách càng gân hơn, tiếng ca bi thương kia cũng càng lớn.
"... Còn nhớ lời đã hứa anh sẽ không để cho mình không tìm thấy em, nhưng em như chim bay về nam bay đi bay thật xa xa anh quá."
“Tình yêu như đàn tranh đứt dây, kéo không được lời em đã hứa. . hứa."
"Anh đang đang chờ mùa xuân ấm áp trên đỉnh núi phủ tuyết, chờ những con ngỗng cô đơn trở về sau khi băng tuyết trên cao nguyên tan chảy."
"Tình yêu khó thể tiếp nối duyên tình, không trở về chúng ta của trước đây. .
Miỉm cười đi tới phía sau Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết đưa tay tắt máy phát nhạc.
Sau đó cứ như không có chuyện gì xảy ra, Ứng Tư Tuyết nhìn cái nồi trên bếp gas, tò mò hỏi,"Sáng nay ăn sủi cảo à?"
"Ừ, tối hôm qua anh vừa gói, không nhiều lắm, vừa đủ ăn một bữa, Dương Húc Minh nói rằng,"Bên Quý Châu của các em dường như không thích ăn sủi cảo lắm, trước nấu chút cho em nếm thử, em thích sau này anh sẽ gói nhiều hơn cho em ăn."
Ứng Tư Tuyết nhìn số sủi cảo chìm nổi trong nồi, nói rằng,"Thực ra cũng không phải không thích ăn, ra chợ có thể mua được sủi cảo da tức là châc canh có người thích ăn. Chỉ là người thích ăn không nhiều cho lắm... à.. . em tò mò hỏi một chút, đây là nhân gì?
"Nhân cải trắng thịt heo đó em."
"Oa. .. không phải nhân rau hẹ thịt heo sao anh?" Ứng Tư Tuyết cười hì hì nói/"Ăn xong sủi cảo rồi ngồi trong phòng học, bảo đảm ai cũng không dám tới gần anh."
Dương Húc Minh nở nụ cười,"Nào có khoa trương như vậy, mấy cái clip trên mạng đều biên ra để gây cười, người nào tin người đó là kẻ ngốc. ... ok rồi, ăn được rồi."
Nói xong, Dương Húc Minh dùng cái muôi nhỏ vớt tất cả sủi cảo trong nồi lên, bưng đến trên bàn cơm.
"Tự chọn nước chắm," Dương Húc Minh nói rằng,"Dấm cùng ớt được trộn riêng."
Ứng Tư Tuyết múc chút dấm vào dĩa sau đó quay trở về bàn ăn, nói rằng,"Gần đây em không thích ăn cay, ăn chút đồ thanh đạm là được."
Hai người anh gắp em ăn, nhanh chóng ăn hết mâm sủi cảo.
Chiếc này mới vừa mua không bao lâu, bên trong xe còn tỏa ra mùi xe mới cứ như vậy lái ra khỏi cổng lớn biệt thự, chạy về phía trường học của Dương Húc Minh.
Sáng sớm hôm nay Dương Húc Minh có tiết học, dựa theo thông lệ thường ngày, Ứng Tư Tuyết sẽ trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe của công viên Wetland.
Sau khi Dương Húc Minh đi học, Ứng Tư Tuyết thì tìm một nơi có phong cảnh đẹp trong công viên để ngồi phơi nắng, đọc sách, đợi Dương Húc Minh tan học.
Tuy Dương Húc Minh có thể tự mình lái xe đến trường, nhưng lái một chiếc xe có biểu tượng cây đỉnh ba vào trường thì phô trương quá.
Dương Húc Minh cũng không muốn làm loại chuyện này.
Dù sao công viên Wetland cùng học viện sư phạm ở ngay canhh nhau, từ bãi đỗ xe đi đến tòa nhà giáo học cũng không mất bao lâu thời gian.
Lúc Dương Húc Minh đi tới phòng học, vẫn như thường ngày ngồi ở dãy cuối vị trí gần với các nam sinh.
Mặc dù là ngành toán học, nhưng kỳ lạ chính là lớp bọn họ nữ nhiều nam ít.
Nam sinh 9 người, nữ sinh 43 người.
Vì vậy mỗi lần đi học, các nam sinh đều ngoan ngoãn ngồi ở hàng cuối cùng, phía trước tất cả đều là nữ sinh.
Nam nữ song phương phân biệt rõ ràng, không can thiệp chuyện của nhau, bình thường ngay cả giao lưu cũng rất ít.
9 nam sinh trong lớp thì 4 đứa độc thân, ba đứa tìm bạn gái học chuyên ngành khác, 2 đứa còn là người bản xứ, bạn gái là quen từ cấp 3 lên đến đại học.
Dương Húc Minh là người tới trễ nhất, lúc anh ngồi xuống, đám nam sinh ngồi phía sau đều đang nói về trận thì đấu LOL tối hôm qua, mà hàng trước các nữ sinh đang chơi đủ loại game mobile.
Trong phòng học vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ngay khi thây giáo già râu bạc đi vào bục giảng, đám học sinh nhanh chóng yên tĩnh lại.
Vị thầy giáo già này đã dạy bọn họ từ năm thứ nhất đại học, hiện tại năm thứ tư đại học lại tới dạy một môn khác.
Mặc dù sắp tốt nghiệp, nhưng ai cũng không dám trêu chọc ông thầy gàn bướng này.
Lớp học nhanh chóng trở nên yên tĩnh, lão nhân đi tới trên bục giảng, lật ra sổ điểm danh, ho khan một tiếng.
"Hiện tại bắt đầu điểm danh. .. Vương Tam Thủy."
"Dạ cóI"
"Chu Thiến." "Dạ có!"
"Ninh Chấn."
"Dạ có!"... Thầy giáo già điểm danh rất có nhịp điệu, dừng một lúc rồi mới đọc.
Bên trong phòng học liên tiếp vang lên tiếng trả lời.
"Dương Húc Minh."
"Dạ có!"
Nghe đến tên của mình, Dương Húc Minh không yên lòng trả lời một tiếng, sau đó dời đi ánh mắt.
Lúc này tuy anh thân còn trong phòng học, tâm lại sớm đã bay xa rồi.
Trong thời gian hơn một tháng này, cuộc sống của anh tất cả như thường, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy anh.
Từ Huyên Nói muốn tới tìm anh để gây sự chậm chạp chưa xuất hiện, Tiểu Tư mà Vương Quan Doanh gặp mặt lân cuối cũng cũng không có xuất hiện trong cuộc sống của Dương Húc Minh nữa.
Ngay cả cuốn nhật ký có mặt bìa đã hoàn toàn chuyển sang đỏ như máu cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Cả đôi giầy thêu của Tưởng Tiểu Vũ, cũng đã biến mất vào ngày Lý Tử rời đi.
Dương Húc Minh không biết là bị Lý Tử mang đi, hay là Tưởng Tiểu Vũ cũng từ bỏ oán niệm rời đi.
Bây giờ bên cạnh anh, chỉ còn lại có một mình Ứng Tư Tuyết, rốt cuộc không cần lo lắng lệ quỷ tập kích, rốt cuộc không cần lo lắng sự uy hiếp của cái chết.
Thù hận của Lý Tử đã được bồi thường, thầy Nhạc Chấn Đào tại Cửu Giang xa xôi cũng đã bình phục thương thế, bắt đầu xây dựng lại lớp bổ túc.
Mà cô em vợ của thầy Nhạc, cũng vẫn làm bạn ở bên cạnh, cũng không biết lúc nào có thể uống rượu mừng của hai người.
Dương Húc Minh cảm thấy, thầy Nhạc là tuyệt đối không còn cách nào chống lại thế công của cô em vợ dịu dàng.
Dù sao thây Nhạc không còn gánh nặng gì, điều duy nhất y lo lắng chính là sợ liên lụy cô gái trẻ tuổi này.
Nhưng chỉ cần Triệu Trúc gia tăng thế tiến công không ngơi nghỉ, công phá tường thành của thầy Nhạc là chuyện sớm hay muộn.
Mà trong thời gian hơn một tháng, Dương Húc Minh thỉnh thoảng sẽ làm một ít ác mộng.
Trong mộng, anh đứt quảng nhớ lại một ít chuyện tuổi thơ.
Nhưng đoạn những ký ức ấy ngắn quá vụn vặt, hơn nữa không liên quan gì đến chuyện đã xảy ra bảy năm trước, khiến anh không thể tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra bảy năm trước.
Cũng không biết phải bao lâu nữa, anh có thể hoàn toàn nhớ lại. ..
"Ngô Tư."
"Dạ có."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng điểm danh, làm cho Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt nghe được giọng của cô gái kia, anh chợt quay đầu, chỉ thấy hàng ghế phía sau trống rỗng, không có ai ở đó.
Có thể ngay vừa mới rồi trong nháy mắt đó, anh rõ ràng nghe được phía sau...
"Nè. .. vừa nãy tớ có nghe lầm hay không. . ˆ"
“Tớ cũng nghe được...”
"ÐĐm! Ghê quá đi !?"
"Ai đùa dai vậy!"
Các học sinh trong lớp la lên, mấy cô gái nhát gan thì sợ đến mức mặt không có chút máu.
Rất hiển nhiên, vừa rồi Dương Húc Minh không phải là người duy nhất nghe Các học sinh trong lớp đều nghe thấy giọng nói của người bạn học cũ, cô gái đã chết thảm trong kỳ nghỉ.