Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tây Du Diễm Ký

Chương 14: Khốn Yêu Thần Tháp (4)

Chương 14: Khốn Yêu Thần Tháp (4)


Đường Tiểu Huyền đối với Khốn Yêu Thần Tháp này vô cùng hài lòng, đồng thời đối với việc Tôn Ngộ Không dạy hắn tu luyện càng thêm thỏa mãn. Đường Tiểu Huyền lưu luyến tại Khốn Yêu Thần Tháp, vui chơi vô cùng cao hứng, chẳng để ý thời gian trôi qua, mãi đến khi y chơi chán rồi, lúc đi ra mới nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang tại thời gian kết giới nhìn y.

"Ồ? Ngộ Không, ngươi đã trở lại?"

Đường Tiểu Huyền biết mình đã quá đáng rồi, có chút ngượng ngùng hỏi.

"Sư phụ, ta lão Tôn không tìm được chiếc áo cà sa kia..."

Tôn Ngộ Không hai mắt hỏa nhãn kim tinh nháy liên hồi, càng thêm xấu hổ.

"Không việc gì, Ngộ Không, ngươi đi tìm Quan Âm Bồ Tát, thỉnh nàng đến hỗ trợ, thu phục Hắc Phong Quái là được."

Đường Tiểu Huyền đương nhiên biết rõ Hắc Hùng quái này cần Quan Âm Bồ Tát đến thu phục, vội vàng đề nghị.

"A? Sư phụ nói vậy... Được rồi, lão Tôn lập tức đến Nam Hải một chuyến."

Tôn Ngộ Không phất tay triệt hồi thời gian kết giới, sau đó hóa thành một đạo kim quang, hướng nam biển mà đi.

Chỉ qua một canh giờ, Tôn Ngộ Không đã trở lại, trong tay bưng lấy chiếc gấm lan áo cà sa, quang hoa lòe lòe:

"Sư phụ, người quả thật là thần cơ diệu toán, Bồ Tát vừa đến quả nhiên thu phục Hắc Hùng quái này, ha ha, sư phụ, người xem, áo cà sa ta lấy về rồi!"

Tôn Ngộ Không nhảy nhót tưng bừng đi đến trước mặt Đường Tiểu Huyền, hưng phấn vô cùng. Nay đã có thể đem áo cà sa tìm trở về, Tôn Ngộ Không mới yên lòng.

"Ừm, Ngộ Không, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Đường Tiểu Huyền nghĩ thầm: Tại nơi này cũng chờ đợi vài ngày, cần phải tiếp tục hướng tây đi rồi, hơn nữa mấy ngày nay tại thời gian kết giới, công lực của Đường Tiểu Huyền lại tăng lên không ít.

Đường Tiểu Huyền cưỡi Bạch Long lập tức, vừa đi vừa suy tư về sự kiện chủ yếu tiếp theo, hẳn là thu phục Trư Bát Giới! Nghĩ tới Trư Bát Giới với cái đầu heo mặt ngốc nghếch, Đường Tiểu Huyền liền không nhịn được bật cười:

"Ha ha!"

"Di? Sư phụ, người sao lại cao hứng như vậy?"

Một mực tại đỉnh đầu Đường Tiểu Huyền bay tới bay lui, Tôn Ngộ Không một cái xoay người, dừng ở bên cạnh thân Đường Tiểu Huyền, mở to đôi mắt nghi hoặc hỏi.

"Ha ha, ta là cảm thấy hai bên đường dương liễu xanh tươi, hoa nở rộ, trong nội tâm thư sướng, mới có thể cười thành tiếng đấy, ha ha."

Đường Tiểu Huyền che giấu cười nói.

"Ừm, xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi, quả thật rất đẹp! Sư phụ thật sự là tao nhã."

Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tiểu Huyền nói về cảnh xuân trong núi, cũng không cảm thấy có gì đẹp mắt, loại mùa này vòng đi vòng lại đối với Tôn Ngộ Không mà nói, nhìn quen rồi sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ quý hiếm.

Hai người đang khi nói chuyện, chợt thấy phía trước có một thôn, đầu thôn trên đường nhỏ đi tới một người gia đinh áo xanh mũ quả dưa, Đường Tiểu Huyền biết là tìm mua bán đến rồi, vội vàng nhảy xuống Bạch Long mã, dắt ngựa đi đến trước mặt gia đinh, thấy hắn tinh thần không thuộc về xác, cất tiếng hỏi:

"Tiểu thí chủ, xin hỏi phía trước chính là Cao Lão Trang?"

"Ừ."

Gia đinh khẽ dạ, tiếp tục chỉ điểm đi về phía trước, Đường Tiểu Huyền đành phải một phen giữ chặt.

"Ngươi kéo ta làm gì? Ngươi hòa thượng này, sao lại chẳng phân rõ phải trái?"

Gia đinh kia đột nhiên gầm hét lên, khiến Đường Tiểu Huyền sững sờ.

Tôn Ngộ Không đột nhiên đem đầu khỉ ngả vào trước mặt gia đinh kia:

"Ấy! Sư phụ ta hảo hảo hỏi ngươi, ngươi sao dám vô lễ như thế?"

"A? Yêu quái! Yêu quái!"

Gia đinh kia sợ tới mức ra sức giãy dụa, thế nhưng công lực của Đường Tiểu Huyền bây giờ đã tăng lên, hắn chỉ là một phàm nhân, lại có thể có bao lớn khí lực? Đường Tiểu Huyền trên tay tăng lực, hắn căn bản giãy dụa bất động, trong nội tâm càng là sợ hãi nghĩ: Chẳng lẽ là Lôi Công gia gia đến đây?

"Tiểu thí chủ chớ sợ hãi, hắn là đồ đệ của bần tăng, không phải yêu quái."

Đường Tiểu Huyền trong nội tâm cười thầm, Tôn Ngộ Không lộ ra đầu khỉ rung động hiệu quả, thật đúng là không sai.

"A? Đại hòa thượng ngươi lại lớn lên giống người, đồ đệ của ngươi thật sự dọa người ah."

Gia đinh kia không lựa lời nói nói, sợ tới mức đầu đầy mồ hôi chảy ròng ròng mà rơi, thân thể run rẩy, chỉ thiếu điều không có nước tiểu ra quần.

Đường Tiểu Huyền nghe mà toát mồ hôi, gia đinh này cũng quá không biết nói chuyện rồi, cái gì gọi là ta còn giống người? Ta vốn chính là người mà! Bất quá y đương nhiên sẽ không so đo với gia đinh này, vẫn đang tươi cười nói:

"Tiểu thí chủ, bần tăng thấy ngươi mặt hiện vẻ u sầu, chẳng lẽ có việc gì khó xử?"

Kỳ thật y đây là biết rõ còn cố hỏi, Cao Lão Trang này đương nhiên là vì Trư Bát Giới mà phiền sầu ah.

"Ai... Đại hòa thượng, ngươi không biết đâu, nhà của ta Cao lão gia quý phủ bị yêu quái dây dưa ở, mời tới vài pháp sư lại không có gì hiệu quả, ngược lại ngay cả pháp sư cũng không thấy đâu rồi! Ai..."

Gia đinh kia thở dài một tiếng, xem ra hắn thật đúng là là Cao Thái Công ưu sầu gia đinh tốt đâu.

"A? Tốt, sư phụ ta chính là đại pháp sư từ Đông Thổ Đại Đường tới, biết hàng yêu bắt quái, siêu độ vong linh, làm pháp sự càng là sở trường! Ha ha, một tiểu yêu tinh có gì phải sợ? Sư phụ ta niệm một hồi kinh, sẽ đem yêu tinh dọa chạy!"

Tôn Ngộ Không nổi lên tâm chơi đùa, chỉ vào Đường Tiểu Huyền nói không ngừng.

"Thự̣c... Thật sự?"

Gia đinh kia cao thấp đánh giá Đường Tiểu Huyền nửa ngày, đang lúc Đường Tiểu Huyền cho là hắn tin rồi mình, gia đinh kia vậy mà lắc đầu nói:

"Ai... Thôi đi, ta thấy đại hòa thượng này lớn lên da mịn thịt mềm, so với tam tiểu thư nhà ta còn nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của yêu quái? Hai người các ngươi, vẫn là đừng chậm trễ ta đi tìm pháp sư nữa."

"A? Ngươi tên gia đinh này, không biết điều! Sư phụ ta thật vất vả muốn giúp các ngươi hàng yêu bắt quái, ngươi vậy mà không để sư phụ ta vào mắt! Hừ!"

Tôn Ngộ Không đột nhiên nhảy lên không trung, rút ra Kim Cô Bổng, đón gió lay động, biến thành to bằng quả trứng gà muốn đánh hướng gia đinh kia.

"Ngộ Không, đừng vội chơi đùa, ngươi xem dọa người ta sợ kìa."

Đường Tiểu Huyền nhịn cười, làm bộ ngăn lại Tôn Ngộ Không, gia đinh kia chứng kiến Tôn Ngộ Không vậy mà có thể bay lượn trên không trung, sớm bị dọa đến mất hồn phách, môi run rẩy nửa ngày, làm sao còn có thể nói ra lời nói?

"Ha ha."

Tôn Ngộ Không hướm cười một tiếng, nhảy xuống đất:

"Sư phụ ta cầu tình cho ngươi, tạm thời tha cho ngươi, mau dẫn sư phụ ta đi hàng yêu!"

"Dạ dạ."

Gia đinh kia vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đứng lên, ở phía trước dẫn đường, Tôn Ngộ Không dắt ngựa, Đường Tiểu Huyền thì nghênh ngang theo sát sau lưng gia đinh.

"Tiểu thí chủ, ngươi tên Tài Cao phải không?"

Đường Tiểu Huyền vừa đi vừa hỏi.

"A?"

Tài Cao lại càng hoảng sợ, hình như mình căn bản không có nói cho hắn biết danh tự, vị kia thật sự là một đại pháp sư cao cấp biết trước mọi việc! Tài Cao "phịch" một tiếng liền hướng Đường Tiểu Huyền quỳ xuống, luôn miệng nói:

"Pháp sư cao minh, nhất định phải cứu tam tiểu thư nhà ta, ngàn vạn lần phải bắt lấy yêu tinh kia, van xin ngài."

Tài Cao vừa dập đầu liên tục, vừa liếc trộm về phía Tôn Ngộ Không, gặp Tôn Ngộ Không chỉ chịu trách nhiệm dắt ngựa, mà Kim Cô Bổng vừa rồi đã không thấy! Là thật không thấy, bởi vì Tài Cao nhìn hồi lâu, xác thực là đã không còn.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch