Tài Cao trong tâm càng thêm kinh hãi. Đồ đệ đã có bản lãnh lớn như vậy, thì sư phụ tất có bổn sự hơn người, không cần phải bàn cãi. Hắn cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất, không dám tiến lên.
- Tài Cao, ngươi đứng lên đi. Bần tăng nhất định giúp các ngươi bắt được yêu quái kia.
Đường Tiểu Huyền cùng Đường Tăng thuở xưa đương nhiên khác biệt. Nay trên người đã có chút ít pháp lực, tự tin càng thêm dồi dào. Lời này vừa thốt, tựa hồ Đường Tiểu Huyền còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không. Tôn Hành Giả đứng phía sau chỉ che miệng cười thầm, thực cũng chẳng vạch trần, ngược lại thấy thú vị.
- Cảm tạ pháp sư, cảm tạ pháp sư!
Tài Cao lại dập đầu vài cái, lúc này mới vội vã đứng lên, lôi kéo Đường Tiểu Huyền xông thẳng vào Cao phủ, miệng không ngừng la lớn:
- Thái công! Thái công! Lần này có cao minh pháp sư tới rồi!
Bỗng nghe chính sảnh vọng ra một thanh âm già nua, trầm giọng quát:
- Tài Cao! Ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ, làm ồn ào như thế, còn ra thể thống gì?
Thanh âm tuy uy nghiêm, nhưng lại có chút bất lực.
Tài Cao kéo Đường Tiểu Huyền, vội vã tiến vào chính sảnh. Lão giả kia cũng đã ra đón. Đường Tiểu Huyền tập trung quan sát, chỉ thấy lão giả đầu đội ô lăng khăn, mặc một lĩnh xanh nhạt trúc cẩm y, chân đi đôi giày da bê gạo lức, bên hông buộc một dải lụa đen lục. Vừa ra liền cười nói đón chào, liên thanh hướng Đường Tiểu Huyền:
- Pháp sư hảo.
Đường Tiểu Huyền thấy lão giả này tuy cố gắng tươi cười, nhưng trên mặt lại phủ một tầng mây đen, một bộ ưu sầu đầy mặt.
- Lão gia hỏa này thật biết giảng lễ phép, sao không cùng lão Tôn ta chào hỏi một tiếng?
Tôn Ngộ Không trút bỏ gánh nặng trên vai, nhảy cà tưng reo lên.
- Tài Cao! Ngươi thật là đồ ngốc! Trong nhà có một con rể đầu heo não heo đã đủ ta thương tâm rồi, ngươi còn dẫn một cái mặt lông lôi công đến hại ta?
Cao thái công chòm râu thưa thớt phiêu động, mặt trầm như nước.
Tôn Ngộ Không nháy mắt, hỏa nhãn kim tinh tỏa sáng, cười lớn:
- Ha ha, lão Cao! Ngươi lần này thực sai rồi! Ha ha, lão Tôn ta tuy tướng mạo có chút xấu xí, nhưng lão Tôn ta có bản lĩnh hàng phục con rể xấu xí của ngươi, trả lại cho ngươi một nàng ái nữ khỏe mạnh! Lão Cao! Ngươi sống đã một bó tuổi rồi, sao còn không biết nhìn mặt mà bắt hình dong?
- A...
Cao thái công nghe Tôn Ngộ Không nói năng hùng hồn như thế, có chút xấu hổ, nhưng khi thấy Tôn Ngộ Không gầy gò, toàn thân không có mấy lượng thịt, căn bản không tin hắn có thể hàng yêu bắt quái, đành phải vẻ mặt đau khổ mời thầy trò vào chính sảnh:
- Mời vào, mời vào.
Tôn Ngộ Không đem Bạch Long mã giao cho Tài Cao:
- Ngươi thay ta hầu hạ con ngựa này cho tốt.
Sau đó nhảy cà tưng qua đó, dời một chiếc ghế cho Đường Tiểu Huyền ngồi xuống, mình lại kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh.
Lão giả kia ngồi đối diện thầy trò, thấy Đường Tiểu Huyền tướng mạo đường đường, quả thực là một pháp sư, trong lòng lại sinh vài phần hy vọng, chậm rãi hỏi:
- Sư phụ từ Đông Thổ Đại Đường đến đây?
Đường Tiểu Huyền ngồi đoan đoan chính chính, cao giọng đáp:
- Đúng vậy. Bần tăng phụng mệnh hướng Tây Thiên bái Phật cầu kinh, nhân tiện ghé qua bảo trang, đặc biệt mượn tạm một đêm, ngày mai sẽ lên đường.
Thấy Cao thái công không tin mình có thể trừ yêu, Đường Tiểu Huyền dứt khoát không đề cập tới việc trừ yêu nữa.
- A...
Cao thái công lập tức mất hứng, mang theo trách cứ qua loa nói:
- Hai vị nguyên lai chỉ là tá túc, hừ hừ, vừa rồi còn nói cái gì cầm yêu quái? Chẳng phải là hống người sao?
Mắt thấy sắc trời đã tối, Tài Cao vội vàng thắp đèn.
Tôn Ngộ Không đang muốn mở miệng, Đường Tiểu Huyền khẽ lắc tay, ra hiệu hắn chớ vội nói, khiến Tôn hầu tử sốt ruột vò đầu bứt tai, toàn thân nhộn nhạo không yên. Đường Tiểu Huyền lên tiếng:
- Chính bởi vì chúng ta đến tá túc, mới có thể tiện tay bắt vài con yêu quái đùa giỡn.