Cao thái công lệ rơi đầy mặt, lắc đầu thở dài thườn thượt.
- A? Yêu quái kia đến, chẳng phải nên đi từ đại môn sao?
Đường Tiểu Huyền cố ý hỏi vậy.
- Khi nó tới, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét, sương mù mịt mờ, quả thực muốn dọa toàn bộ trang này chết khiếp a!
Cao thái công nói đến đây, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ, rồi tiếp lời:
- Về sau chúng ta mời vài đạo sĩ, không ngờ đám đạo sĩ chẳng những không bắt được yêu quái, ngược lại bọn họ cũng bặt vô âm tín rồi!
- Bặt vô âm tín? Lẽ nào đã bị yêu quái ăn thịt?
Đường Tiểu Huyền muốn tăng thêm hiệu quả, bèn cố ý hỏi.
- Ai... Ta cũng không biết nữa.
Cao thái công sợ tới mức rụt cả cổ lại, tựa hồ yêu quái kia đang ở ngay trước mắt. Lão bà bà bên cạnh hắn cũng run rẩy toàn thân, tiếng khóc không ngớt.
Đường Tiểu Huyền một mực nhìn chằm chằm dáng người lão bà bà kia, đặc biệt là cái mông nhô lên cực đại. Đường Tiểu Huyền thấy trong lòng ngứa ngáy, ngẫm lại từ lần cùng Thái Tiểu Băng kia về sau, hắn cũng đã gần bốn tháng không dính chút thức ăn mặn nào rồi. Có lẽ bây giờ nhìn thấy heo nái, hắn cũng cảm thấy mi thanh mục tú chăng? Cớ sao vừa thấy lão bà bà này, tâm đã động rồi?
- A, Cao thái công, người cứ yên tâm, chỉ là một con yêu quái, thầy trò ta nhất định có thể bắt được nó, người cứ yên tâm là được. Ách... Chúng ta ra hậu viện xem sao?
Đường Tiểu Huyền liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không, ý bảo hắn đi theo. Tôn Ngộ Không đương nhiên muốn theo, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó ắt có Tôn Ngộ Không vậy.
- Tốt, ta liền dẫn pháp sư ra đằng sau xem, Tài Cao, lập tức chuẩn bị cơm chay cho pháp sư, chúng ta đi trước hậu viện xem sao.
Cao thái công nhắc đến hậu viện, sắc mặt có chút mất tự nhiên, phảng phất hậu viện là đầm rồng hang hổ vậy.
- Lão thái công, không cần phải lo lắng, có thầy trò ta ở đây, yêu quái kia coi như Ngọc Hoàng Đại Đế sống lại, cũng không dám xúc phạm tới người đâu.
Đường Tiểu Huyền chỉ vào Tôn Ngộ Không, nói:
- Lão thái công, vị đồ đệ này của ta chính là Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước đã đại náo thiên cung, khi ấy được xưng Tề Thiên Đại Thánh a!
Tôn Ngộ Không nghe Đường Tiểu Huyền khen ngợi, đây chính là chuyện đắc ý nhất trong đời hắn, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo. Chỉ là bộ dáng không an phận kia, dù làm ra vẻ thần sắc kiêu ngạo, cũng chẳng ra cái gì cả, thật đúng với câu thành ngữ: khỉ đội mũ người.
- A... A...
Cao thái công nào biết đại náo thiên cung là gì? Càng không thể biết Tề Thiên Đại Thánh là gì rồi. Nghe Đường Tiểu Huyền nói vậy, hắn chỉ có thể ậm ừ cho qua. Đi một hồi, Cao thái công đột nhiên dừng bước, kinh hãi nói:
- Sư phụ... Hay là các ngài đi trước đi.
- Tốt, Ngộ Không, con đi trước dẫn đường đi.
Đường Tiểu Huyền biết Tôn Ngộ Không đối với hàng yêu trừ quái vô cùng hứng thú. Quả nhiên, vừa nghe phân phó, Tôn Ngộ Không lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên trước hai người, còn hoạt bát cười nói:
- Sư phụ yên tâm, lão Cao cũng yên tâm, ta lão Tôn chỉ sợ yêu quái không đến thôi! Yêu quái kia mà đến, ta lão Tôn một gậy đánh chết tươi!
Có Tôn Ngộ Không dẫn đường phía trước, Cao thái công tuy rằng đã tráng đảm lên đôi chút, nhưng vẫn còn sợ hãi, bước đi vô cùng chậm chạp.
Đường Tiểu Huyền cùng Tôn Ngộ Không theo sau, rẽ trái rẽ phải, đi hơn nửa ngày, trong lòng thầm than nhà Cao thái công này thật là lớn a! Cơ nghiệp to lớn như vậy không người kế thừa, cũng thật khiến lão thái công trong lòng bất an, chết không nhắm mắt! Đường Tiểu Huyền nghĩ thầm: Nếu ta không phải muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh, ta cũng muốn học Trư Bát Giới ở rể tại Cao Lão Trang này.
Cuối cùng cũng tới trước cửa hậu viện, nơi đó khóa một đạo khóa vàng cực lớn! Đường Tiểu Huyền nói:
- Phiền thái công mang chìa khóa đến đây.
- A? Sư phụ a, ta... Ta nếu có chìa khóa, đã sớm thả con gái ta ra rồi.
Cao thái công tội nghiệp nói.
- A, thì ra người không có chìa khóa.
Đường Tiểu Huyền cũng không thất vọng, hắn đương nhiên biết Cao thái công không có chìa khóa, hắn chỉ mượn cơ hội quan sát hậu viện này thôi. Thấy nơi đây đèn đuốc sáng trưng, trang trí vô cùng xa hoa, thanh gạch ngói xanh, cửa son vòng đồng, tường viện cao lớn, thật đúng là bộ dáng nhà giàu.
- Sư phụ, việc này để ta lão Tôn lo liệu a.
Tôn Ngộ Không ngoài hàng yêu trừ quái ra, còn có một hứng thú khác, chính là thích khoe khoang. Hắn nghiêng người khom lưng, nhanh chóng đến trước cửa sân, duỗi móng vuốt khỉ sờ soạng cái khóa vàng vài cái, thấy sờ soạng không mở được, bèn hì hì cười, đột nhiên xông thẳng đầu vào cánh cửa!
- Ai... Tiểu sư phụ...
Cao thái công chưa kịp dứt lời, đã thấy thân thể Tôn Ngộ Không giống như tan vào trong nước, trực tiếp xuyên qua cánh cửa kia! Cao thái công lập tức kinh hãi trước cảnh tượng kỳ dị này, trong khoảnh khắc quên cả nói chuyện, chỉ cứng họng, môi run rẩy, đến cả thân thể cũng run theo! Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nếu tiểu sư phụ không an phận này là yêu quái, chắc chắn còn lợi hại hơn cả con rể đầu heo não heo của mình!
Cao thái công nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Nếu con khỉ này cũng muốn làm con rể của mình thì sao? Đúng lúc Cao thái công đang sợ hãi, chợt nghe Tôn Ngộ Không cười ha ha, Cao thái công theo tiếng cười nhìn qua, sợ hãi đến mức kinh hô:
- A?
Chỉ thấy trên cửa hậu viện nhà mình, đột nhiên trống rỗng xuất hiện một cái đầu khỉ của Tôn Ngộ Không, nhưng không có thân thể, còn tươi cười trên mặt nhìn mình!
- Tiểu sư phụ... Ngươi... Ngươi đây là...
Cao thái công sợ đến hồn vía lên mây, chỉ vào Tôn Ngộ Không chỉ còn lại mỗi cái đầu khỉ, lời nói cũng không nên câu rồi.
- Thái công, đó là đồ đệ ta đang đùa giỡn thôi, ha ha, không cần sợ hãi.
Đường Tiểu Huyền biết rõ bản lĩnh của Tôn Ngộ Không, vội vàng phân phó:
- Ngộ Không, không được náo loạn, mau mở khóa ra đi.
- Tuân lệnh! Sư phụ.
Tôn Ngộ Không đáp một tiếng, thân thể lại trực tiếp hiện ra trên cửa viện, còn cố ý vỗ Cao thái công một cái, khiến Cao thái công sợ đến rụt cả người lại, thiếu chút nữa ngã xuống đất, lúc này mới vui vẻ xoay người sang chỗ khác, đối với cái khóa vàng kia thổi một ngụm tiên khí. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái khóa vàng kia đã mở ra! Cao thái công trong lòng càng kinh hãi, tiểu sư phụ mặt lôi công này thật lợi hại. Hắn đã tìm rất nhiều thợ khóa mà không thể mở được chiếc khóa này, vậy mà hắn chỉ thổi một hơi đã mở được?
Đến bây giờ Cao thái công vẫn cảm thấy có một loại cảm giác như đang trong mộng, luôn cảm thấy cảnh tượng mình tận mắt chứng kiến có chút không chân thực.