Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tây Du Diễm Ký

Chương 18: Thánh Tăng Ôm Mỹ Nữ (3)

Chương 18: Thánh Tăng Ôm Mỹ Nữ (3)


Tình cảnh này quả thực phá vỡ mấy chục năm kinh nghiệm của Cao Thái Công, bởi vì lão tận mắt chứng kiến Tôn Ngộ Không từ hậu viện chui ra, mà cánh cửa kia căn bản không hề có bất luận động tĩnh gì, cũng không hề có bất kỳ tổn hại nào!

"Tiểu sư phụ này, khẳng định cũng cùng yêu quái là một bọn..." Cao Thái Công thầm nghĩ trong lòng.

Thấy Cao Thái Công vẫn ngẩn người, Đường Tiểu Huyền cười nói:

- Thái Công chớ nên sợ hãi, đồ đệ ta pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, yêu quái kia khẳng định không phải đối thủ của đồ đệ ta. Thái Công cứ việc tiến viện.

- A, a nha.

Lúc này, Cao Thái Công thấy được thủ đoạn của Tôn Ngộ Không, biết rõ lần trừ yêu này có hy vọng. Chỉ là đồ đệ pháp lực đã lợi hại như thế, vậy vị sư phụ này nghĩ đến càng thêm lợi hại không? Lão bước nhanh đi vào hậu viện, nhẹ giọng kêu gọi:

- Thúy Lan, nữ nhi, vi phụ đến tìm con.

Cao Thúy Lan đối với yêu quái một mực không thuận theo, nhưng ở hậu viện cũng chịu không ít khổ. Nàng đang ngủ mơ màng, đột nhiên nghe được tiếng phụ thân kêu gọi, vội vàng đứng dậy, từ lầu ba thò người ra cửa sổ đáp lại:

- Phụ thân, là người sao? Nữ nhi ở đây.

- A... Nữ nhi của ta...

Mấy ngày không gặp nữ nhi, Cao Thái Công nghe được thanh âm của con gái, cảm thấy vừa thân thiết lại đau lòng, không biết nữ nhi bị yêu quái giày vò thành cái dạng gì! Nhưng trong đêm đen lại thấy không rõ bộ dáng của con, chỉ lờ mờ chứng kiến bóng dáng con gái trên lầu ba, lão đau lòng như cắt, buồn bã nói:

- Nữ nhi... Con... Con không sao chứ?

Đường Tiểu Huyền giơ đèn lồng, nhưng vẫn không thấy rõ lắm bộ dáng của Cao Thúy Lan. Chỉ lấy ánh sáng, thấy dáng người Cao Thúy Lan quả thật không tệ, nghe thanh âm cũng mềm mại dịu dàng, như hoàng anh xuất cốc, châu rơi khay ngọc. Lúc này, tim Đường Tiểu Huyền đập rộn lên, hận không thể lập tức chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp của Cao Thúy Lan, vội vàng thúc giục Tôn Ngộ Không:

- Ngộ Không, mau, mang sư phụ đi lên xem một chút, Thúy Lan cô nương có khỏe không? Sư phụ muốn mau chóng siêu độ Thúy Lan cô nương.

- Phụ thân, người không phải lại dẫn theo pháp sư đấy chứ? Yêu quái kia nói, pháp sư thông thường căn bản không có khả năng hàng phục hắn, trước kia pháp sư chẳng phải đều bị hắn giết chết sao?

Cao Thúy Lan nhìn thấy phụ thân thì tâm tình kích động, nhưng nàng trải qua mấy tháng cùng yêu quái giằng co, cũng đã không còn sợ hãi yêu quái, bởi vậy tâm tình coi như bình tĩnh, nói chuyện vẫn rõ ràng.

- Nữ nhi... Là... Tối nay có hai vị sư phụ đến, là cao tăng từ Đông Thổ Đại Đường đến. Bọn họ có lẽ thật có thể bắt được yêu quái này cũng nên!

Cao Thái Công chỉ lo đối thoại với con gái dưới lầu, lại không đi lên lầu.

- Nha.

Thực ra, Cao Thúy Lan cũng nản chí rồi. Nàng vốn cảm thấy cùng yêu quái giằng co nhiều ngày như vậy, nhất định có người đến diệt trừ yêu quái. Nhưng càng chờ đợi thì lòng nàng càng băng giá, bây giờ cũng chỉ là gượng chống mà thôi. Chứng kiến cha già đau lòng cho mình như vậy, Cao Thúy Lan lập tức bi từ đó mà đến, nước mắt tuôn trào, khóc ròng nói:

- Phụ thân, người vẫn nên mang pháp sư bọn họ trở về đi.

Thanh âm nàng run rẩy, tâm tình cũng vô cùng kích động.

- Ngộ Không, cứ để sư phụ đi ở phía trước, con ngàn vạn lần không được dọa Thúy Lan tiểu thư.

Đường Tiểu Huyền mắt thấy sắp bò lên lầu ba, vội vàng dặn dò. Hắn nghe thanh âm của Cao Thúy Lan, càng nghe trong lòng càng ngứa ngáy, hận không thể lập tức nhìn thấy Cao Thúy Lan, che chở nàng một phen. Đương nhiên không thể để Tôn Ngộ Không đi ở phía trước rồi.

Đường Tiểu Huyền vất vả lắm mới giơ đèn lồng đi tới lầu ba, tiến vào phòng, liền chứng kiến Cao Thúy Lan đang tựa người vào cửa sổ, Đường Tiểu Huyền thấy xong tâm tình kích động, cố gắng áp chế xuống, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nói:

- Thúy Lan cô nương, ta đến cứu ngươi đây.

Cao Thúy Lan nghe được thanh âm của Đường Tiểu Huyền, vội vàng quay đầu, mượn ánh đèn lồng, nàng không khỏi thần sắc hoảng hốt, thầm nghĩ: "Thật là một tiểu tử tuấn tú!" Chỉ thấy Đường Tiểu Huyền mày kiếm mắt hổ, làn da trắng nõn, dáng người vừa phải, đôi mắt sáng ngời, hàm răng chỉnh tề, đôi môi hồng nhuận, phong độ nhẹ nhàng, còn trẻ mà lỗi lạc. Đây quả thực là một mỹ nam tử tuyệt đại hơn cả Phan An!

- Thúy Lan cô nương, cô nương có khỏe không?

Đường Tiểu Huyền giả ra bộ từ bi ổn trọng, hai mắt mượn ánh đèn lồng, dò xét khắp người Cao Thúy Lan. Vào đầu xuân, Cao Thúy Lan mặc không nhiều, chỉ mặc hai kiện váy dài hơi dày, tôn lên dáng người yểu điệu của nàng. Một đôi mắt đẹp như hàn đàm, sáng như thu thủy, lông mi thon dài, còn dài hơn so với lông mi giả hiện đại. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đáng yêu như treo ngọc đảm, miệng anh đào nhỏ nhắn, môi đỏ bừng.

Cao Thúy Lan sững sờ, trâm cài châu ngọc trên đầu nàng run rẩy dưới ánh đèn, lóe lên ánh sáng phú quý. Đường Tiểu Huyền liếc thấy khuôn mặt kiều nộn mịn màng của nàng, trong lòng đã sớm bùng lên dục hỏa, đang suy tư nên dùng phương thức gì để đến gần nàng. Dưới thân hắn cũng không tự chủ được mà đến gần Cao Thúy Lan.

- Ta vẫn tốt, cảm ơn pháp sư.

Cao Thúy Lan bề ngoài nhu nhược, nhưng thực tế lại là một cô nương tính cách kiên nghị. Thấy Đường Tiểu Huyền mở to mắt nhìn thẳng vào nàng, nàng không khỏi ngượng ngùng, cúi đầu, rồi lại ngước mắt lên, nhìn trộm Đường Tiểu Huyền. Trong đầu nàng hiện ra bộ dáng đầu heo não heo của yêu quái, so sánh hai bên, Đường Tiểu Huyền quả thực còn đẹp hơn cả thần tiên!

Cao Thúy Lan lại nhìn Đường Tiểu Huyền, trái tim thiếu nữ mãnh liệt rung động: "Trời ạ, nếu như có một phu quân tuấn tú như vậy thì tốt biết bao! Nhưng... Hắn lại là hòa thượng? Hắn mặc tăng y mà!" Trái tim thiếu nữ của Cao Thúy Lan lập tức lại chìm vào u ám. Thực ra, để chống cự yêu quái, ngoài việc gượng chống, còn có một biện pháp -- mau chóng lập gia đình. Tiểu tử trước mắt quả thực phù hợp làm trượng phu, nhưng hình như người ta lại là hòa thượng.

Tôn Ngộ Không đột nhiên nhảy ra nói:

- Cô nương, xin hãy xuống lầu.

- A?

Cao Thúy Lan đã sợ hãi và chán ghét việc trừ yêu. Vốn là thiên kim tiểu thư, năng lực chịu đựng tâm lý của nàng cũng có hạn, bây giờ lại thấy một gia hỏa không an phận, nàng lập tức hoảng hốt thét lên, bản năng ngả vào người Đường Tiểu Huyền. Không thể trách nàng, bởi vì so với Tôn Ngộ Không, Đường Tiểu Huyền thực sự quá đẹp, hơn nữa là "đồng loại" duy nhất có thể dựa vào. Lựa chọn bản năng của Cao Thúy Lan đương nhiên là đúng đắn.

Tu luyện nhiều ngày như vậy, thân thể Đường Tiểu Huyền cũng đã đủ nhanh nhẹn. Vừa thấy Cao Thúy Lan như hoa như ngọc ngã vào mình, Đường Tiểu Huyền đang chờ mong cơ hội sỗ sàng, rốt cục xuất hiện! Cảm tạ thượng thiên, cảm tạ vợ chồng Cao Thái Công, cảm tạ Tôn Ngộ Không! Đường Tiểu Huyền bước lên nửa bước về phía trước, duỗi tay trái ôm lấy eo nhỏ nhắn của Cao Thúy Lan, lập tức cảm thấy nơi đó mềm mại trơn bóng. Dù cách quần áo, xúc cảm trên eo nhỏ nhắn của mỹ nữ cũng khiến Đường Tiểu Huyền rung động trong lòng.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch