Đang ăn uống hăng say, Đường Tiểu Huyền đã sớm cảm thấy ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn y có chút không bình thường. Hắn miệng còn nhai nuốt một khối thịt thỏ, dùng thanh âm mơ hồ, hỏi Tôn Ngộ Không.
- A... Ha ha, không có gì.
Tôn Ngộ Không vẫn dùng pháp lực khống chế những xuyến thịt thỏ trên đống củi, quay cuồng, giả bộ như không chú ý Đường Tiểu Huyền.
- Hừ! Đầu khỉ kia dám giấu ta chuyện gì? Như vậy sao được? Ngươi không nói... ta liền niệm Kim Cô Chú cho ngươi chơi!
Đường Tiểu Huyền dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Tôn Ngộ Không, chậm rãi nói.
- A? Không! Sư phụ, đừng niệm, đừng niệm! Ta nói, ta nói.
Tôn Ngộ Không lập tức luống cuống. Niệm Kim Cô Chú đâu phải chuyện hay ho gì, cái tư vị đầu đau như búa bổ hắn không muốn nếm trải thêm lần nào nữa. Hắn vội vàng giơ đôi trảo lông mềm như nhung, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Nói đi.
Đường Tiểu Huyền trong lòng đắc ý, nhưng không nói ra. Có thể uy hiếp Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại thành cái dạng này, chỉ có hắn Đường Tiểu Huyền mới làm được. Nhớ năm xưa, đầu khỉ này ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế còn chẳng sợ! Đắc ý, nhưng trên mặt Đường Tiểu Huyền lại giăng đầy hàn sương, vô cùng nghiêm túc.
- Sư phụ... Ta vừa rồi nhìn ngài, là vì ngài ăn thịt đó thôi.
Tôn Ngộ Không thật không phải là kẻ giỏi nói dối, trực tiếp nói thật, còn dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh cẩn thận nhìn Đường Tiểu Huyền.
- Ta vốn dĩ đang ăn thịt mà.
Đường Tiểu Huyền không nhận ra điều gì khác thường, cố gắng nuốt xuống miếng thịt thỏ cuối cùng, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Không có sao... Sư phụ là một đệ tử Phật môn mà!
Tôn Ngộ Không nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh vụt sáng, lo lắng Đường Tiểu Huyền sẽ tức giận vì lời này.
- A...
Miệng vẫn còn đầy mùi thơm thịt thỏ, Đường Tiểu Huyền nhai nhai miệng, dùng ánh mắt quẫn bách quan sát Tôn Ngộ Không, đột nhiên bật ra một tràng cười lớn:
- Ha ha!
Tiếng cười khiến Tôn Ngộ Không ngây người, rồi cũng cười phá lên theo.
Hai người cười một hồi, Đường Tiểu Huyền mới lên tiếng:
- Ngộ Không à, chuyện chúng ta cùng nhau ăn thịt ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài, đặc biệt không được nói cho Như Lai Phật Tổ cùng Quan Âm Bồ Tát biết. Còn nữa, lần sau muốn ăn thịt, chúng ta ra ngoài kết giới thời gian mà ăn.
- Ha ha, sư phụ, ngài thật biết điều! Lão Tôn ta rất thích ngài đó! Ha ha, lão Tôn nhớ kỹ, lần sau đến kết giới thời gian mà ăn! Ha ha!
Tôn Ngộ Không mừng rỡ chạy nhảy tung tăng, vò đầu bứt tai, vui sướng vô cùng.
Dựa vào, Tôn Ngộ Không thích ta? Chẳng lẽ ngươi là đoạn tụ? Đường Tiểu Huyền cẩn thận liếc Tôn Ngộ Không một cái, thấy hắn hoàn toàn không có ý đó, mới yên lòng.
- Sư phụ!
Tôn Ngộ Không đột nhiên giữ chặt cánh tay Đường Tiểu Huyền, ngập ngừng nói:
- Sư phụ, nếu lần sau gặp lại kẻ xấu, lão Tôn ta có thể một gậy đánh chết không?
Con khỉ ghét ác như thù này đang dùng giọng điệu khẩn cầu.
- Đương nhiên có thể đánh chết! Phải diệt cỏ tận gốc chứ.
Đường Tiểu Huyền tỏ vẻ đương nhiên:
- Bất quá, nếu có mỹ nữ cường đạo hoặc yêu tinh, Ngộ Không, phải nhớ giữ lại cho sư phụ đó.
Đường Tiểu Huyền thần bí hề hề nói, thuận tay lại cầm một xuyến thịt nhấm nháp.
- Mỹ nữ? Có phải là khỉ cái không?
Tôn Ngộ Không lộ vẻ mặt ɖâʍ đãng, nheo lại đôi mắt hỏa nhãn kim tinh.
- PHỤT...
Đường Tiểu Huyền phun hết thịt thỏ trong miệng ra, ho khan nửa ngày, chứng kiến Tôn Ngộ Không vẫn còn bộ dạng ước mơ, đành bất lực nói:
- Ngộ Không, cái đó... chúng ta phải nói rõ ràng, sư phụ muốn mỹ nữ là loại da trắng nõn, eo nhỏ dương liễu, ngực lớn ʍôиɠ cong, là người hình mới được, hơn nữa khuôn mặt phải xinh đẹp... Giống như sư phụ đây này! Sư phụ không cần khỉ cái, nếu có khỉ cái thì để cho chính ngươi đó.
Đường Tiểu Huyền đối với vấn đề giới tính của Tôn Ngộ Không, đương nhiên không dám qua loa.
- Ha ha, đa tạ sư phụ.
Tôn Ngộ Không hưng phấn nhảy cẫng lên, hoàn toàn không chú ý tới việc Đường Tiểu Huyền vừa rồi phun thịt thỏ ra, hắn sở dĩ cao hứng là vì sư phụ không tranh đoạt khỉ cái với hắn...
- Sư phụ yên tâm, từ nay về sau, có nữ yêu tinh lão Tôn đều giúp ngài giữ lại. À phải rồi, lão Tôn có một pháp bảo, không biết sư phụ có hứng thú không?
Tôn Ngộ Không duỗi ra cái trảo khỉ bé tí, bỗng nhiên xuất hiện một bảo bối hình Tiểu Tháp.
- Cái này là cái gì?
Đường Tiểu Huyền cầm trên tay, ngắm nghía trái phải, vẫn không thấy tòa Tiểu Tháp này có gì tốt. Chiều cao chỉ cỡ ngón tay, phẩm chất cũng không ra gì, vật này chẳng lẽ là đồ chơi của trẻ con? Nhưng Tôn Ngộ Không nói đây là pháp bảo mà!
- Ha ha, đây là bảo bối ta trộm được từ trên người Như Lai, gọi là Khốn Yêu Tháp. Phía trên có pháp quyết sử dụng đó sư phụ, ngài xem kỹ xem! À, đúng rồi, sư phụ phải nhỏ máu nhận chủ trước thì mới thấy được pháp quyết.
Tôn Ngộ Không giải thích.
- Nhỏ máu nhận chủ? Thật sự có chuyện đó sao?
Đường Tiểu Huyền nhớ lúc mình đọc tiểu thuyết huyễn hoặc, rất nhiều pháp bảo cần nhỏ máu nhận chủ. Chẳng lẽ Khốn Yêu Tháp này thật sự cần như vậy?
- Đương nhiên rồi. Sư phụ chỉ cần cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên Khốn Yêu Tháp này, nó sẽ thuộc về ngài. Ha ha, vì Khốn Yêu Tháp là pháp bảo của Phật gia, lão Tôn ta không có Phật gia công lực nên không cách nào sử dụng, vừa hay tặng cho sư phụ.
Tôn Ngộ Không nghiêm túc giải thích.
- Thứ này có tác dụng gì?
Đường Tiểu Huyền vuốt ve Khốn Yêu Tiểu Tháp không phải vàng không phải ngọc, cảm thấy không hứng thú lắm.
- Tác dụng lớn lắm đó. Ví dụ như, sư phụ thích nữ yêu tinh, nhưng bổn sự của nữ yêu tinh cao hơn sư phụ, lại không nghe lời, ngài có thể thu yêu tinh vào Khốn Yêu Tháp này, sau đó sư phụ lại đi vào, thì có thể sai khiến nàng làm nô bộc của ngài rồi! Bởi vì trong Khốn Yêu Bảo Tháp này, ngài chính là thần!
Tôn Ngộ Không ra sức giải thích, hắn không giỏi nói những lời này, lúc nói chuyện vẫn cứ nhảy nhót lung tung, cái tính khỉ không đổi.
- A?
Đường Tiểu Huyền lập tức hiểu rõ tác dụng của Khốn Yêu Bảo Tháp! Trong mắt y lập tức phát ra hào quang, càng thêm yêu thích siêu cấp tay chân Tôn Ngộ Không này! Cái con khỉ này quá hiểu tâm ý sư phụ rồi!
Nếu có thể thu yêu tinh vào... Mình thân là thần tối cao trong Khốn Yêu Tháp, vậy chẳng phải là tùy ý chà đạp các nàng sao? Thật là một bảo tháp tốt!