Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tây Du Diễm Ký

Chương 10: Khốn Yêu Thần Tháp (1)

Chương 10: Khốn Yêu Thần Tháp (1)


Đường Tiểu Huyền vội vàng cắn nát ngón giữa, tức thì một hạt huyết châu xuất hiện. Hắn liền vội vã đem huyết châu nhỏ lên tiểu tháp, kỳ lạ thay, tiểu tháp lại chậm rãi hấp thu huyết châu. Chốc lát sau, Đường Tiểu Huyền cảm thấy tiểu tháp trong tay phát ra một loại ánh sáng nhu hòa, thậm chí cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố của nó. Tiểu tháp kia dường như đang vui mừng vì có tân chủ nhân!

Đường Tiểu Huyền nghiêm túc nhìn lên Khốn Yêu Tháp, quả nhiên, trên mặt bên tháp có vô số văn tự, nội dung đều là giải thích cách sử dụng tòa tháp này. Tâm tình Đường Tiểu Huyền kích động dị thường, liền hô lớn:

- Ngộ Không, bố trí thời gian kết giới, ta muốn học cách sử dụng bảo tháp này!

- Tốt, đã xong!

Tôn Ngộ Không thi triển thủ pháp bố trí thời gian kết giới thật sự cao minh, chỉ phất tay, kết giới đã thành.

Đường Tiểu Huyền nghiêm túc nghiên cứu lời giải thích về Khốn Yêu Tháp, sau khi xem xong mới biết, tòa tháp này căn cứ vào yêu tiên pháp lực, chia làm chín tầng. Tầng thứ nhất chỉ có thể vây khốn yêu tiên bậc thấp, tức là loại yêu tinh pháp lực thấp kém, vừa mới tu thành hình người; tầng thứ hai có thể vây khốn yêu tinh cao hơn một bậc; đến tầng thứ chín, ngay cả siêu cấp yêu tiên như Tôn Ngộ Không cũng có thể vây khốn!

Đường Tiểu Huyền đọc đến đây, trong lòng vô cùng kích động. Có Khốn Yêu Tháp này, sau này tất cả yêu tinh đều có thể chứa vào trong đó, rồi từ từ tiêu khiển. Như vậy, trên đường đi không còn tịch mịch nữa. Đặc biệt những yêu tinh có hậu trường, Đường Tiểu Huyền cảm thấy nhất định phải thu vào tháp, nếu không để bọn chúng trở về chẳng phải là không có thiên lý?

Đường Tiểu Huyền rất nhanh học xong phương pháp sử dụng cơ bản của Khốn Yêu Tháp, đơn giản là có thể thu yêu tinh vào, sau đó lại phóng xuất ra, chỉ cần nhớ kỹ vài chú ngữ. Bất quá, vẫn có một hạn chế, chính là phải căn cứ đẳng cấp yêu tinh, phân biệt đưa vào tầng tương ứng của tháp, nếu không yêu tinh có thể đào tẩu. Mà một khi yêu tinh tiến vào Khốn Yêu Tháp, bản thân công pháp sẽ không thể tăng trưởng nữa, hơn nữa Đường Tiểu Huyền còn có thể thiết lập thuộc tính cho tháp, tùy ý dùng nước, lửa, lôi điện tra tấn yêu tinh.

Cao hứng thì có cao hứng, nhưng cũng có chuyện khiến Đường Tiểu Huyền buồn bực, đó là Khốn Yêu Tháp cần chủ nhân có một chút pháp lực, mới có thể mở ra trình tự tương ứng. Ví dụ như Đường Tiểu Huyền hiện tại, trên người cơ hồ không có pháp lực, ngay cả tầng thứ nhất cũng không thể mở ra, nói gì đến vây khốn yêu tinh... còn xa lắm!

Trong thời gian kết giới, trải qua thêm một tháng tu luyện, Đường Tiểu Huyền cảm thấy một chút linh lực trên người dường như không hề tăng trưởng. Định thân pháp vẫn như cũ, Đường Tiểu Huyền có chút bất đắc dĩ, khi tu luyện cũng có chút không yên lòng.

- Sư phụ, chuyện tu luyện, tâm tính cần bình tĩnh, không thể nóng vội cầu thành. Dù sao trên đường đi chúng ta có rất nhiều thời gian, hơn nữa, chúng ta có thể ban ngày chạy đi, buổi tối vào thời gian kết giới tu luyện mà, ha ha.

Tôn Ngộ Không đoán được tâm tư Đường Tiểu Huyền, an ủi.

- Ừm, Ngộ Không nói rất đúng, đi thôi.

Đường Tiểu Huyền đương nhiên biết, người tu đạo cần mấy năm thậm chí mấy chục năm cố gắng, có người còn căn bản không vào được môn. Nay bản thân có Tôn Ngộ Không chỉ đạo, xem như đã nhập môn, có thành tích này coi như không tệ. Nghĩ lại mỗi tối đều có thể vào thời gian kết giới tu luyện nửa tháng, nếu đi như vậy ba, bốn tháng, chẳng phải tương đương người khác tu luyện bốn, năm năm? Đến lúc đó mình hẳn là có chút pháp lực.

Tôn Ngộ Không triệt hồi thời gian kết giới, Đường Tiểu Huyền lại cưỡi Bạch Long Mã, tiếp tục lên đường.

Thầy trò hai người ngày đi đêm nghỉ, đi được hai tháng thì quang cảnh thái bình. Trên đường đi gặp đều là chút ít lang trùng hổ báo.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại đến đầu xuân, thấy sơn lâm gấm thêu dệt, cỏ cây nảy mầm xanh tươi; mai anh tan hết, liễu mắt mới hé. Thầy trò vừa đi vừa ngắm cảnh, lại thấy thái dương ngả về tây. Đường Tiểu Huyền ghìm ngựa nhìn xa, trong khe núi có bóng dáng mái hiên, điện các uy nghi.

Đường Tiểu Huyền hỏi:

- Ngộ Không, đó là nơi nào?

Tôn Ngộ Không mở Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn kỹ rồi cười nói:

- Ha ha, sư phụ, không phải cung điện, chắc là chùa chiền. Chúng ta thúc ngựa một chút, đến đó tá túc đi.

Nói xong, Đường Tiểu Huyền buông lỏng dây cương, thúc ngựa chạy nhanh tới.

Hai tháng này, mỗi tối Đường Tiểu Huyền đều nhờ Ngộ Không thiết lập thời gian kết giới, sau đó vào trong tu luyện. Dưới sự chỉ đạo của Tôn Ngộ Không, Đường Tiểu Huyền cảm thấy linh lực màu vàng lưu động trong kinh mạch dần dần tráng kiện. Nguyên bản chỉ có thể đứng lại con thỏ nhỏ, nay đã có thể đứng lại trư dương các loại, xem ra pháp lực tăng lên có quan hệ mật thiết với hình thể động vật có thể định thân.

Thầy trò hai người thúc ngựa tiến đến, đến gần sơn môn quan sát, quả nhiên là một tòa chùa chiền. Chỉ thấy từng tầng điện các, hành lang phòng ốc trải dài. Ngoài Tam Sơn môn, muôn đạo thải vân rực rỡ che phủ; trước Ngũ Phúc Đường, ngàn lớp hồng vụ diễm lệ quấn quanh. Hai bên đường tùng bách xanh um, tĩnh mịch tựa ngàn năm. Hai hàng tùng hoàng xanh tốt tự bao đời, một rừng bách tùng ngạo nghễ khoe sắc. Lại thấy lầu chuông cao vút, tháp mộ uy nghi. Thiền tăng an tĩnh nhập định, chim hót trên cành nhàn rỗi. Tịch mịch vô trần thật tịch mịch, thanh hư có đạo quả thanh hư. Thơ rằng: Trên sát chỉ viên ẩn thúy ổ, chiêu sách thắng cảnh thi đấu bà bà. Quả nhiên tịnh thổ nhân gian hiếm, thiên hạ danh sơn tăng chiếm nhiều.

Đường Tiểu Huyền xuống ngựa trước chùa, cùng Tôn Ngộ Không định đẩy cửa vào, bỗng từ trong chùa có một hòa thượng trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi bước ra. Chỉ thấy đầu đội mũ trái kê, mặc áo không nhiễm bụi trần, tai đeo vòng đồng, lưng thắt lụa mang. Cử chỉ đoan trang, tay cầm mõ. Trong miệng thường niệm, Bát Nhã tổng quy y.

Đường Tiểu Huyền đã hóa thân Đường Tăng, tự nhiên phải ra vẻ người xuất gia, vội vàng chắp tay trước ngực, miệng xưng:

- A Di Đà Phật.

Hòa thượng kia cũng vội đáp lễ:

- A Di Đà Phật, thiên hạ tăng nhân là một nhà, xin hỏi sư phụ từ đâu đến?

Đường Tiểu Huyền học theo dáng vẻ Đường Tăng, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo nói:

- Bần tăng là khâm sai Đông Thổ, lên Lôi Âm Tự bái Phật cầu kinh. Nơi này sắc trời đã muộn, muốn mượn chùa một đêm.

- A? Nguyên lai là thỉnh kinh hòa thượng, mời vào trong nghỉ tạm.

Hòa thượng trẻ tuổi mời Đường Tiểu Huyền vào chùa, quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không không an phận, càng thêm hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng hỏi Đường Tiểu Huyền:

- Người dắt ngựa sau lưng ngươi, là cái gì vậy?

- Ha ha, đó là đồ đệ của ta. Ngươi phải nhỏ tiếng một chút, hắn nóng tính, nhỡ nghe thấy ngươi gọi hắn là "cái gì", hắn có thể giận đấy.

Đường Tiểu Huyền vô cùng kiêu ngạo đáp lời, kỳ thật hiện tại phải nói Đường Tiểu Huyền là đồ đệ Tôn Ngộ Không mới đúng.

- A? Đồ đệ của ngươi bộ dáng lớn lên thật quái dị!

Hòa thượng trẻ tuổi bối rối nhìn Tôn Ngộ Không, không dám lại gần, chỉ đành vội vã đi phía trước.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch