Không cần Đường Mập nói, Diệp Lưu Tây nhìn ra được đây là quần áo của dị tộc, Đường Mập cũng không nhận ra nổi là của dị tộc nào, chỉ đoán: Trung Quốc có vài triều đại mà bốn quận Hà Tây thất thủ ví như thời Tống; giai đoạn đó chung quanh không phải là Hồi Hột thì là Thổ Phiên, Tây Hạ. Có lẽ Đà đội ma này không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên đổi sang trang phục dân tộc thiểu số.
Điều này chứng minh giả thiết của Xương Đông là chính xác, Đà đội ma này trải qua nhiều thế hệ, ở thời đại khác nhau thì thay đổi cách ngụy trang nhằm trà trộn vào khách thương.
Vậy nhưng khi húc gò đất lần thứ ba thì biến cố phát sinh, ngay cả khi Diệp Lưu Tây trên xe cũng không có hiệu quả.
Hơn bốn giờ chiều - thời điểm mà lẽ ra mặt trời vẫn tỏa sáng thế nhưng xung quanh đen đặc như mực. Xe lao được nửa đường thì thân xe đột nhiên lật nghiêng, hệt như bị thứ gì đó đẩy lên, một bên bánh xe thình lình bay lên không trung.
Xương Đông trầm giọng: "Nắm chắc vào".
Diệp Lưu Tây nắm chặt khung chống va đập, vừa nhìn về phía trước lông tóc liền dựng ngược lên: sườn xe dốc nghiêng bốn mươi độ. Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, vội chuẩn bị sẵn tinh thần xe sẽ lộn tròn một vòng. Thế nhưng tiếng động cơ xe vẫn gầm lên, xe giữ nguyên tư thế nghiêng, dùng hai bánh xe còn lại chạy đánh vòng ra ngoài, sau đó đổ sầm xuống ở khoảng đất trống bên cạnh.
Diệp Lưu Tây bên tai ong ong, miệng khô khốc. Đám người Đường Mập Đinh Liễu cũng ngơ ngác đứng nhìn. Diệp Lưu Tây cảm thấy mình như phát ngốc, hỏi Xương Đông: "Vừa rồi... vừa rồi anh chỉ dùng hai bánh xe chạy xe đi?".
Xương Đông ừ một tiếng.
Diệp Lưu Tây còn muốn hỏi liệu anh có thể làm như vậy thêm lần nữa không.
Cảm giác mất trọng tâm trong nháy mắt ấy hệt như có một luồng điện chạy dọc thân thể, kích thích vô cùng.
Xương Đông chỉ về phía trước mặt: "Cô nhìn kìa".
Xa xa cuối khoảng sáng đèn xe chiếu tới là một sườn cát rất cao, trên mặt cát vẫn hằn nguyên vệt bánh xe.
Diệp Lưu Tây liền hiểu ra: "Vừa rồi là...".
"Cát đột nhiên dựng thành sườn cao khiến xe mất lái, nếu tôi chạy chậm hơn một chút thì đã lật xe rồi... Chúng ta tốt nhất nên dừng lại thôi".
Vừa rồi quả thực rất nguy hiểm, bọn họ đã gặp may, chứ như Hôi Bát còn chưa mở Quan tài ra đã bị chém bay đầu.
Thứ nữa, tuy rằng Quan tài Rối bóng này khác xa so với Quan tài truyền thống, nhưng những con Rối bóng nằm trong này quả thật đã từng giống con người, mặc trang phục mũ mạo xuất Quan nhập Quan, buôn bán ngủ nghỉ như con người; bây giờ đã được chôn cất cát vùi đất lấp, cũng coi như có tôn nghiêm. Xương Đông không muốn làm loạn sự an bình của chúng.
Diệp Lưu Tây đồng ý với anh...
Cả đoàn quay lại nơi cắm trại ngay trước khi trời tối.
Nhặt được thi thể Hôi Bát là đại sự, Đinh Liễu muốn báo cho Liễu Thất nhưng hoàn toàn không có tín hiệu, vì thế bèn đi tìm Xương Đông hỏi: "Ngày mai em có thể đi ra ngoài được không? Em cần đến chỗ có sóng tốt để gọi điện thoại cho cha nuôi, báo người đến nhận thi thể chú Bát".
Đường Mập cũng nhanh nhẹn phụ họa: "Nếu có tín hiệu thì em có thể lên mạng tra cứu chuyển ngữ, có lẽ sẽ biết được trên Quan tài viết chữ gì".
Xương Đông ngầm đồng ý với ý kiến này. Dù sao đến ngày mai thì nơi này chắc cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lần này tiến vào mở liền hai Quan tài, tưởng như có thu hoạch nhưng thực tế không tiến triển gì nhiều...
Ban ngày trải qua mệt nhọc nên đêm đến, cả hai bên đều đi ngủ sớm. Xương Đông nằm xuống lại không ngủ được, nằm nghe tiếng gió rên rỉ bên ngoài.
Ở nơi này những khi không có gió bão thì hết sức yên tĩnh, trăng dần nhô cao, chiếu sáng một khoảng trong xe.
Tấm màn ngăn đôi chỗ ngủ dường như trong suốt.
Xương Đông ngẩn người nhìn tấm màn, mãi sau đó mới đột nhiên nhận ra trên rèm có chín đốm sáng xanh lét đang dao động.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi dịch tấm màn ra một chút.
Không xa ngoài cửa sổ xe có vài đốm ma trơi xanh le lói, đang lãng đang bay về hướng xa xa.
Kỳ quái ở chỗ nó không phải là một đám ma trơi mà lúc tụ lúc tan, tỏa ra thứ ánh sáng mỏng manh yếu ớt.
Bỗng nhiên anh nghe tiếng Diệp Lưu Tây: "Anh làm gì thế?".
Xương Đông thở dài, xem ra anh đánh thức cô rồi, đành chỉ chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
Diệp Lưu Tây nhỏm người ngồi dậy, sau khi nhìn liền nhỏ giọng hỏi anh: "Đi xem một chút không?".
Sợ đánh thức Đường Mập, hai người hạ kính cửa sổ xe rồi nhẹ nhàng chui ra, sau khi đi giày thì đi thẳng tới hướng ma trơi đang phiêu đãng.
Đi theo một lát đột nhiên đám ma trơi biến mất.
Diệp Lưu Tây dừng lại, thất vọng nói: "Sao tự nhiên lại...".
Còn chưa dứt lời thì những đốm ma trơi lại xuất hiện, có điều lần này đầu phình to, đuôi thu nhỏ - hệt như một lũ nòng nọc đang lững lờ trôi.
Diệp Lưu Tây kỳ quái: "Ma trơi còn biến hình được cơ à?".
Xương Đông gật đầu: "Có thể, nhưng... không phải kiểu biến hình thế này".
Anh ngừng thở, nhanh chóng bước qua. Khi đến gần đột nhiên anh nghĩ ra gì đó, vươn tay chụp lấy.
Đốm ma trơi đột ngột biến mất.
Diệp Lưu Tây hơi hoảng: "Anh chụp nó... nhỡ nó đốt thì sao?".