Xương Đông cúi đầu nhìn tay mình: "Không phải ma trơi".
Ma trơi hay quỷ hỏa thực chất là một chất khí nhẹ. Vậy nên người thời trước nói gặp ma trơi không được nói, không được chạy. Vì chỉ cần một luồng khí nhẹ lưu động đều sẽ khiến ma trơi bị hút về phía mình.
"Vậy nó là thứ gì?".
"Nhìn hơi giống... muỗi".
Mùa hè ở Lop Nur tất nhiên có muỗi, là loại vô cùng nhỏ, ngay cả khi mở cánh ra cũng không tới một milimet. Các đoàn khảo cổ vô cùng phiền ghét loại muỗi này, không may gặp phải một đàn muỗi vây quanh bâu vào cắn loạn lên mũi, cổ, tai... Cả bầy tụ tập vo ve như đám mây đen.
Thế nhưng hiện tại là mùa đông, hơn nữa đến bây giờ anh cũng chưa từng nghe có loại muỗi nào phát ra ánh sáng xanh như ma trơi cả.
Vài đốm ma trơi lại xuất hiện, càng bay càng xa, hướng về phía Tư Mã đạo trôi đi.
Xương Đông bỗng nghĩ tới một chuyện.
Liệu có khi nào đám muỗi này là từ Quan nội - Ngọc Môn Quan bay ra? Dựa theo thời gian suy tính, những sự lạ ở đây sắp biến mất. Vậy có khi nào đám muỗi này là đang... bay trở về?...
Anh nói với Diệp Lưu Tây, phản ứng đầu tiên của cô là: "Vậy thì đi xem sao?".
Xương Đông cảm thấy lá gan của mình đều bị cô ép buộc mà ra: "Cô có cái gì còn không sợ nữa không?".
"Có chứ, nghèo".
Cũng không sai, có đôi khi, nghèo còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Hai người đi theo đám muỗi, lúc đi lúc dừng, còn đám muỗi kia, vẫn phiêu phiêu du du, lúc bay chỗ này, lúc bay chỗ khác, nhiều lúc giống như một đám quỷ hỏa.
Xương Đông cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, lát nữa sẽ tốn không ít công sức để tìm đường về cho mà xem...
Đang nghĩ miên man, đám muỗi bỗng nhiên tăng tốc độ, giống như bị cái gì thu hút, cả đám bay cấp tốc kéo theo một hình giống như đuôi sao chổi, bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần.
Diệp Lưu Tây giục anh: "Nhanh".
Nhưng dù có chạy nhanh hơn nữa, vẫn không bằng tốc độ đám muỗi, cuối cùng khi dừng bước, khi ngẩng đầu một cảnh tượng thần kỳ hiện ra trước mắt: một sợi dây nhỏ, giống như dây cung nhuộm màu xanh, treo lơ lửng tại giữa không trung.
Hết thảy đều yên lặng.
Xương Đông vẫn ngước nhìn vào khoảng không."Cô thấy giống mắt gió hoặc mắt nước không?".
Diệp Lưu Tây không cam lòng lại đi về phía trước vài bước, còn đưa tay về phía trước bắt, như thể có thể bắt được tay nắm cửa của cánh cửa vô hình.
Sau cùng cô chán nản quay lại.
Diệp Lưu Tây nhíu mày: "Đó là cái gì thế?".
Xương Đông còn đang ngửa đầu nhìn không trung: "Có giống mắt gió hay mắt nước không?".
Cô cảm thấy trí tưởng tượng của Xương Đông thật phong phú, cái gì mà đầu gió, đuôi nước, đều là từ mà cô mới nghe đều thấy mờ mịt, nhưng mà tiếp theo lại thật con mẹ nó thấy phù hợp.
Xương Đông nói: "Cô hứng một bể nước, chỉ để lại một lỗ xả nước ở dưới đáy bể, ban đầu bể nước giống như không có động tĩnh gì, càng về sau, chảy càng nhanh, đến cuối cùng, ngươi có thể nhìn thấy vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy, là mắt nước kia, mắt nước kia lớn bao nhiêu, nước chảy vào bấy bao nhiêu.
Diệp Lưu Tây suy nghĩ theo miêu tả của anh, cảm thấy cửa lớn của Ngọc Môn Quan có lẽ giống mắt nước dần dần thu nhỏ, tạm thời tống hết thảy ra khỏi cửa rồi lại thu về.
Cô thì thào: "Vậy thì làm thế nào?".
Bỗng nhiên lại muốn giở chứng, muốn thò tay ra, cố sống cố chết tóm chặt cái mắt nước gì đó, thô bạo xé rách một lỗ hổng để mình chui vào.
Xương Đông nói: "Nhớ kỹ vị trí này, cái gì đến rồi sẽ lại đến".
Anh nhặt mấy cục đất, tại nơi dừng bước cuối cùng xếp hình một mũi tên, Diệp Lưu Tây cũng đi nhặt đất giúp anh để xếp, đang xếp giở thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi anh: "Thật sự tìm được cửa vào, anh sẽ vào sao?".
Cô chắc chắn sẽ đi vào, cô gần như chắc chắn một trăm phần trăm mình là người Quan nội.
Nhưng đối với Xương Đông, cô có chút băn khoăn: Cầm một tấm ảnh của Khổng Ương, sai anh ta đến, nhưng tính đến bây giờ, tất cả những gì phát hiện ra, đều chỉ có ý nghĩa với một mình cô.
Cô không tham lam như vậy, rất muốn chia những gì phát hiện ra cho anh, nhưng không biết chia sẻ như thế nào.
Xương Đông phủi cát trên tay: "Vào chứ!".
Anh dường như biết cô đang nghĩ gì: "Cô chưa bao giờ nghe thấy câu nói rằng, trước bình minh không phải đêm tối hay sao, khi mà không nhìn thấy gì, thì là lúc sắp nhìn thấy kết quả".
"Tìm được Khổng Ương, anh trở về chứ?".
Xương Đông trầm mặc một chút, sau đó gật đầu.
Diệp Lưu Tây "Ồ" một tiếng, đặt cục đất cuối cùng lên đặt vào đầu mũi tên: "Như vậy cũng tốt".
Trong lòng không nghĩ như vậy.
Xương Đông không phải rất có ích sao, đầu óc nhanh nhạy, làm việc đáng tin cậy, thân thủ cũng không kém, mấu chốt là, phối hợp với cô rất ăn ý, người như vậy khó tìm, giống từ trên trời rơi xuống, không dễ gì có được.
Đến lúc đó, cô nghĩ cách giữ anh lại, ở đâu sống mà chả được, cùng lắm là trả lương cho anh ta, không có tiền thì ghi nợ trước, hoặc là cưỡng bức đe dọa, nếu anh không thức thời, cho ăn gậy là xong, cầm sợi dây thừng buộc lại, như vậy có khi anh ta còn càng nghe lời...
Cô không nhịn được muốn cười.
Xương Đông kỳ quái nhìn cô: "Cô cười cái gì đấy?".
Diệp Lưu Tây nói: "Không có gì, tôi cảm thấy cao hứng với... cuộc sống mới sau này của anh".
Xương Đông nói: "Nhìn cái mặt cô thì biết cuộc sống mới của tôi sẽ chả ra làm sao".