Đường Mập nói: "Cùng những người bị gông xiềng tiến vào Quan kia có phải vừa vặn hợp nhau hay không? Người bị lưu đày, tương đương với xương cốt bị chảy về phía Tây, nhưng hồn vẫn hướng về phía Đông, lá rụng về cội, phỏng chừng bọn họ vẫn muốn trở về.
Cũng có lý, nhưng tựa hồ cũng sẽ không đơn giản như bề mặt như vậy.
Diệp Lưu Tây thiếu kiên nhẫn: "Ở đây đoán cái shit gì, không bằng tận mắt đi xem, dù sao tôi cũng quyết định rồi, anh cũng quyết định, đêm nay đi luôn".
Đường Mập cảm thấy ngạc nhiên, lại cảm thấy bầu không khí quỷ dị, dừng một chút cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Anh Đông, anh chị quyết định cái gì thế?".
Xương Đông nói: "Có lẽ chúng ta đã tìm được đường vào Ngọc Môn Quan rồi".
Đường Mập "Ồ" một tiếng.
Thái độ này ngoài dự liệu của Xương Đông: "Cậu muốn vào sao?".
Đường Mập nói: "Vào chứ".
Cậu ta gập ngón tay nêu các điều kiện giả thiết: "Nếu như chỉ có anh cùng chị Tây vào, bỏ lại em, Đinh Liễu chắc chắn sẽ bức cung em, liệu em có kết cục tốt không? Nếu như anh cùng Chị Tây mang theo bọn Đinh Liễu vào, bỏ lại em, Đinh Liễu khẳng định cũng không đồng ý, em đi theo để giám định đồ cổ, giờ sắp vào Quan, em lại bỏ chạy, cô có thể chịu sao?".
Hắn làm ra "bộ dáng rất ủy khuất" anh và chị Tây che chở cho em một chút đi.
Buổi chiều, bọn Đinh Liễu cũng trở lại, nghe nói sắp vào Quan, liền đồng ý ngay, mặc dù Xương Đông nhắc nhở nói có thể có nguy hiểm thì hai người cũng nói cũng không sao cả, Đinh Liễu thậm chí reo lên: "Rốt cục cũng có chút kích thích rồi đây".
Xương Đông dặn dò bọn họ: "Ít nhất mang theo lương khô, ít nhất cho hai ngày, trang thiết bị quan trọng, đến lúc đó đều ngồi xe của tôi".
Đinh Liễu mất hứng: "Tại sao? Chỉ có xe của anh mới có thể vào Quan được sao, năm người ngồi một chiếc, chật quá".
Xương Đông nói: "Không phải chỉ có xe của tôi mới có thể vào Quan, mà là chỉ có xe của Lưu Tây mới có thể vào - ngoại trừ cô ấy, chúng tôi đều là hàng hóa thôi".
Đây là suy đoán an toàn nhất, Thần Côn đã từng nói "Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ai đi vào được", trong truyền thuyết, những lái buôn người Hồ cũng đi theo, nhưng chỉ được một lúc là bỗng nhiên mất mục tiêu, xúc tu gió cát lại xua đuổi những người đi nhầm vào...
Chỉ e là cổng Quan này cũng biết nhận người.
Trước khi mặt trời lặn, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng .
Xương Đông lái xe theo ký hiệu đã đánh dấu trước đó, đến trước mũi tên được sắp xếp, bằng những cục đất kia.
Nơi này Đồi đất Yardang san sát, mặt đất gập ghềnh, càng làm cho người ta bất an chính là: lúc này trời tối không thể thấy rõ thứ gì, phía trước cách đó không xa, Đồi đất Yardang cao tới hơn hai mươi mét, hơn nữa còn có thân rồng vắt ngang dài gần trăm mét.
Xương Đông dừng xe ở chỗ này, đẩy cửa xe ra, nhỏ máu từ ống xi-lanh chuẩn bị sẵn.
Đinh Liễu có chút khó hiểu, không biết tại sao phải chạy đến nơi tuyệt địa này: "Rồi sao nữa đây?".
Xương Đông nói: "Chờ đi!"...
Cũng không biết qua bao lâu, gió nổi lên.
Lần này, gió và cát lớn hơn bất kỳ lần nào, và những cơn gió dữ dội dường như đang cuốn bay cả mặt đất, cửa xe rung bần bật và những vệt sáng trắng nhấp nháy không ngừng - một hiện tượng tự nhiên xảy ra khi gió mạnh va chạm với các nguyên tố muối và phốt pho trong Yardan.
Tia sáng biến hóa, tiếng gió nức nở không dứt, làm nổi bật toàn bộ xung quanh xe như vực sâu ma quỷ, Xương Đông xuống xe, đổi vị trí với Diệp Lưu Tây.
Diệp Lưu Tây tay nắm chặt tay lái, mở to hai mắt nhìn về phía trước, trong tưởng tượng của cô, sẽ nhìn thấy một cái cửa to, nhưng không có, chỉ có Đồi đất Yardang.
Lại một trận gió lớn thổi qua, chiếc xe việt dã nặng mấy tấn lại có thể bị nhấc bổng, Đinh Liễu có chút sợ hãi, hỏi: "Xe có bị gió cuốn đi không?".
Xương Đông không trả lời, anh nhắm mắt lại, thân thể áp sát chỗ ngồi, cảm nhận sự rung động của thân xe.
"Lưu Tây?".
"Ừ".
"Gió lớn nhất, là từ phía trước tới".
Phía trước là gò Đồi đất Yardang cao hơn hai mươi mét, dựa theo nguyên tắc cắm trại trước kia, đó là nơi chắn gió mới đúng.
Tim của Diệp Lưu Tây đập như trống giục, cô nhắc: "Nắm chắc vào".
Cô nhấn ga.
Nơi đèn xe chiếu vào, gò Đồi đất Yardang đứng sừng sững giống như cự thú nhanh chóng nhào vào xe, Đinh Liễu hét ầm lên: "Làm gì thế! Chị muốn tự sát hả?".
Không kịp đi kéo Diệp Lưu Tây, Đinh Liễu hoảng sợ trừng to mắt, chỉ cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên mặt - -
Cú va chạm khủng khiếp không xảy ra như dự liệu, xe vẫn lướt đi như vũ bão, cho đến khi bỗng nhiên có bóng người lao thẳng tới trước xe, bị đụng bay ra ngoài.
Diệp Lưu Tây đột nhiên phanh lại.
Tiếng gió biến mất, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ xung quanh thế nào, người trên xe vẫn không ngớt kinh hồn, tiếng hít thở nặng nề không ngớt.
Diệp Lưu Tây cởi dây an toàn: "Hình như tôi vừa tông phải người. .".
Cô đưa tay mở cửa xe, Xương Đông nắm lấy tay cô, khẽ khàng nói: "Đừng".
Anh tắt đèn xe.
Bên ngoài một mảnh đen kịt.
Trên nóc xe truyền đến tiếng lách cách, như là có thứ gì đó đang bò, qua một lúc, thứ kia giống như thằn lằn bò đến cửa sổ xe bên phía Xương Đông, nó gầy gò, cái đầu cực lớn xoay cứng nhắc, tay đặt ở trên cửa sổ, giống như xương tay được chụp từ phim X Quang của bệnh viện, khớp ngón tay lành lạnh.
Trong xe yên tĩnh như chết, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.