Tìm đường về mất rất nhiều thời gian, hơn nữa dọc đường họ phải đánh dấu, lúc trở lại nơi trú chân, trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Lưu Tây trở về xe ngủ bù, Xương Đông không buồn ngủ, lọ mọ làm bữa sáng, có nhiều thời gian, có thể nấu cháo, trông nồi, chờ nước sôi, cũng chờ ngửi mùi thơm của hạt gạo, anh thích cái mùi nấu nướng, giống như rất thích nhìn Diệp Lưu Tây nấu canh: Thế sự kỳ diệu, hạt gạo cứng ngắc, thịt xương tanh hôi, nhưng có thời gian, có lửa nóng, có kiên nhẫn, thì có canh ngon cơm ngọt.
Cháo đang sôi thì có người tới, Xương Đông không ngẩng đầu, nhưng biết là Đinh Liễu.
Có việc gì không?
Đinh Liễu nói: "Tôi thấy mấy người trở về vào buổi sáng".
Xương Đông không nói gì, lúc trở về đã gần hừng đông, có người tỉnh sớm cũng không lạ.
Anh Đông, anh cầm tiền của cha nuôi tôi, thì không nên giở trò vặt sau lưng chứ? Ai biết buổi tối các người ra ngoài, có phải đang giấu giếm gì hay không.
Xương Đông mở nắp nồi, lấy thìa khuấy cháo: "Hôm nay không phải cô muốn ra ngoài gọi điện thoại sao? Cứ mách với cha nuôi cô là được rồi".
Đinh Liễu tức giận đến mặt trắng bệch, ngập ngừng một chút rồi quay ngoắt trở lại xe, hầm hầm đóng cửa xe lại.
Cao Thâm đang ăn điểm tâm, không biết cô như thế nào lại tức giận: "Đinh Liễu, ăn bánh bích quy không?".
Lại bánh quy!
Người ta biết nấu mì nấu cháo, còn anh gặm bánh bích quy. Người ta sẽ đua xe biết drip, anh thì không. Trong xe người ta cải tiến đều có thể ngủ, còn xe anh chỉ có chỗ đủ để bó gối ngồi. Người ta có cá tính như vậy, đúng vậy, Xương Đông không đếm xỉa đến cô, cô cũng không vui, nhưng dù sao so với cái bộ dáng lúc nào cũng dè dặt của Cao Thâm thì Đông Xương đàn ông hơn nhiều.
Đinh Liễu nói: "Hôm nay còn phải ra ngoài gọi điện thoại cho cha nuôi, anh ăn xong chưa, ăn xong thì có thể đưa tôi đi không?".
Từ "Anh" và "có thể" cô đều nhấn giọng.
Cao Thâm thoáng sửng sốt, xấu hổ nắm lấy túi bánh bích quy trong tay, ngập ngừng đưa tay lau khóe miệng, nói: "Ok, đi luôn cũng được".
Đinh Liễu càng tức giận: Thật tức chết con bà nó, ngay cả tức giận cũng không biết...
Đường Mập gặp ác mộng, một mình bị vứt bỏ ở Đồi Bạch Long, mơ mơ màng màng nghe được tiếng xe, còn tưởng rằng là ác mộng trở thành sự thật, cố ngóc đầu dậy, nhìn qua cửa kính xe mới biết được là bọn Đinh Liễu rời đi.
Đường Mập phẫn nộ: Hôm nay cậu ta nói muốn ra chỗ nào có sóng, cũng không rủ nhau, đúng là không có chút ý thức đồng đội nào cả.
Diệp Lưu Tây còn đang ngủ, Xương Đông không muốn làm ầm ĩ đến cô, bảo Đường Mập lái chiếc xe việt dã của mình ra ngoài.
Nhiều người đi như vậy, nơi dựng trại bỗng an tĩnh như là không có người, cháo đã sớm nấu xong, Xương Đông vùi nồi trong đám tro để giữ ấm, lại kê một cái bệ lửa nhỏ, đặt chiếc đĩa lên, hơi lửa hòa tan keo xương.
Keo xương đều là làm từ những mảnh da vụn, sau khi Rối bóng được phết màu, phải bôi lại một lớp keo xương, như vậy màu sắc mới tươi sáng.
Anh cầm bút quét lớp keo xương lên những hoa văn đã khắc trước đó, lúc cậu Đinh Châu mới dạy anh làm Rối bóng đã nói, chuyện này giúp người ta tu tâm dưỡng tính, cháu đừng ngại phiền, rất có lợi với cháu đấy.
Lời khuyên cũng không sai, tính tình trước kia của anh, cũng không trầm ổn như vậy, anh bây giờ đều là từng đao từng nét khắc xuống, tu luyện tính cách, khắc đục tạo hình Rối bóng cũng là một cách tu dưỡng bản thân.
Bỗng nhiên nghe Diệp Lưu Tây nói: "Đúng là ông nghệ nhân già".
Xương Đông ngẩng đầu, cô không biết đã tỉnh từ lúc nào, phỏng chừng đã nhìn anh một hồi, trên gương mặt biếng nhác của cô vẫn còn sự mỉa mai, tuy nhiên, một chút cũng không làm người ta phải phiền lòng.
Xương Đông nói: "Dậy rồi à, có đồ ăn cho cô này".
Anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình, nhưng khi cô đến, thì nơi đây lại không còn yên tĩnh nữa, lòng cũng không tĩnh lại được, cô vặn vẹo người, đi lại, đánh răng, rửa mặt, chỗ nào cũng là cô.
Cuối cùng còn cầm hộp cháo ngồi xuống cạnh anh: "Xương Đông, anh dùng tôi làm mẫu để khắc Rối bóng đi".
Xương Đông nói: "Rối bóng không tả thực".
Rối bóng kỳ diệu là ở phần cách điệu, thoát ly với hình thật.
Diệp Lưu Tây thở dài, tự mình lấy thìa múc cháo trong hộp, nói: "Trong câu chuyện có nói, thuật sĩ chiêu hồn là Rối bóng của Lý phu nhân, sợ Hán Vũ Đế nhìn ra, cho nên nhất quyết phải cách một tấm rèm - Hán Vũ Đế này có phải ngốc hay không, Rối bóng cũng không tả thực, đường nét nhân vật khoa trương như vậy, ông ta còn thương cảm khóc lóc...".
Xương Đông nói: "Có lẽ Rối bóng của người ta cao cấp hơn một chút. .".
Có tiếng xe truyền đến, tiếng động cơ vừa lọt vào tai, anh nghe ra: "Đường Mập về rồi".
Đường Mập mang về kết quả mấy chữ sau khi chuyển từ chữ triện về chữ giản thể -
Lưu Tây Cốt Vọng Đông Hồn.
(Cốt lưu tại trời Tây, hồn hướng về phía Đông).
Xương Đông không nói gì, trong lúc nhất thời anh không có đầu mối, Diệp Lưu Tây cũng không lên tiếng, trong sáu chữ, cô đã chiếm hai chữ, hơn nữa, cô - chỗ đặc biệt không phải là máu sao; mà sao xương cốt cũng xuất hiện ở đây, đây là có ý tứ gì, toàn thân cô đều là bảo bối ư?
Đường Mập trầm ngâm cân nhắc, đã tìm ra vài manh mối: "Anh Đông, kỳ thật cái này trước sau rất đối xứng, anh xem , "Lưu" cùng "Vọng", là động từ; Tây đối với Đông, cốt đối với hồn, hơn nữa, anh đọc ngược một chút, cũng hoàn toàn đối xứng".