Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 101: Trở Về Rồi! Đều Trở Về Rồi!

Chương 101: Trở Về Rồi! Đều Trở Về Rồi!




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

sharedby: truyendichgiare.com

---------------------

Nhân sinh sợ nhất chính là nhận mệnh.

Bởi vì nhận mệnh có nghĩa là không còn dằn vặt, không còn xoắn xuýt, nhân sinh của bạn cũng bắt đầu đi trên một con đường định sẵn, không có quá nhiều gợn sóng, cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, cứ vững vàng mà tiến tới.

Bạn có thể thấy được bộ dạng của mình năm mươi năm sau, có thể đoán ra mười năm nữa mình đang làm gì.

Nhưng cái mà nhân sinh cần nhất… Kỳ thật cũng là nhận mệnh.

Làm đến nơi đến chốn, an an ổn ổn, không có quá nhiều tâm tư hỗn tạp, trải qua cuộc sống của mình, bình bình đạm đạm trước sau như một.

Có nhận mệnh hay không nhận mệnh… Thuần túy là do bản thân mình lựa chọn.

Châu Trạch ngồi ngốc suốt một buổi chiều trên ghế sofa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hoặc giả, hắn chẳng nghĩ gì cả.

Kính thủy tinh mơ hồ phản chiếu hình bóng của hắn, bất tri bất giác, hắn cảm thấy bản thân trong gương dường như trở nên vặn vẹo.

Người quả thật có khả năng thích ứng vô cùng mạnh mẽ, dù là túi da, hay cuộc sống của bạn, một khi đã quen, sẽ không còn cảm thấy gì nữa.

Tiệm sách này là của hắn, cuộc sống sau này cũng là của hắn.

Giơ tay vuốt mái tóc ngắn ngủn mà Bạch Oanh Oanh vừa tỉa cho mình.

Rất dứt khoát, rất lưu loát.

Châu Trạch trông thấy Đường Thi đứng ở cửa ra vào, cô ta đã đứng đó suốt ba giờ rồi, từ giữa trưa cho đến chiều, gần như không hề nhúc nhích.

Châu Trạch không hỏi cô đứng đó làm gì, mỗi người đều cần một khoảng không của riêng mình, mà những lúc đó, họ không cần người khác an ủi.

Lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào wechat của mình, không có thôi báo gì mới, cũng không có thư trả lời.

Chấp nhất đời trước của chính mình, chấp nhất đời này của Từ Nhạc.

Châu Trạch thật sự có hơi mệt.

Kỳ thật, chẳng bằng cứ thành thành thật thật sống qua một đời này, đó mới là chính mình.

Nghĩ thoáng hay không đều không có gì ảnh hưởng.

Dù không vượt qua được quá khứ…

Thì tương lai cũng vẫn còn phía trước.

Lấy quyển sổ của mình ra, lật xem, từ từ cảm nhận nó.

Châu Trạch có cảm giác nhân sinh ngày sau của hắn sẽ ràng buộc với nó, ít nhất… Cùng một thời gian dài.

Hình như nữ quỷ sai kia cũng có một quyển sổ, nhưng lúc Châu Trạch hỏi đến, Bạch Oanh Oanh lại bảo bọn họ không tìm thấy. Quyển sổ kia có lẽ đã chôn vùi theo gió rồi, dù sao lúc đó nó cũng đã có dấu hiệu sắp hỏng mất. Nữ quỷ sai chết đi, ý nghĩa tồn tại cuối cùng của nó cũng theo đó biến mất.

Rốt cuộc Đường Thi cũng nhúc nhích, cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay chống lên đầu gối của mình, có thể là vì đứng quá lâu nên bị run chân hoặc là rút gân gì đó.

Châu Trạch nhoẻn miệng cười.

Kế đó, Đường Thi nghiêng đầu sang, cách một tấm kính thủy tinh, liếc nhìn Châu Trạch đang cười hả hê, khóe miệng cô cũng lộ ra nét cười, thế nhưng ẩn trong nụ cười này lại có một chút hàm ý.

Dường như lúc này cô đã thay đổi thành một người khác.

Trước đây, cô cũng không nghiêm túc như vậy.

Hầu tử nhảy tới trước mặt Châu Trạch, cầm cây búa đồ chơi trong tay quơ quơ, Châu Trạch giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nó.

Cho đến nay, Châu Trạch cũng không biết bùn của Hầu tử rốt cuộc là thứ gì, nhưng dường như nó rất hiệu quả. Lỡ như sau này hắn mở tiệm sách kiếm tiền không đủ ăn, vậy thì có thể mở tiệm thuốc nha.

- Tổ truyền Ngũ Chỉ sơn Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?

Cái này được nha!

- Chi chi chi chi...

Hầu tử cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Châu Trạch.

Cái điện thoại này là do lão đạo mua cho nó, đủ để thấy lão có bao nhiêu cưng chiều với Hầu tử.

- Đang làm gì? - Châu Trạch hỏi.

Hầu tử duỗi ngón tay chỉ vào cái loa trên vách tường, sau đó chỉ chỉ vào điện thoại.

- Muốn kết nối loa bluetooth? - Châu Trạch hỏi.

Hầu tử ngệch mặt ra.

Nhưng dường như cảm thấy đúng, nó liền gật đầu.

Nhận lấy điện thoại từ Hầu tử, Châu Trạch giúp nó kết nối bluetooth. Hầu tử thử một chút, bật khúc “Đại Thánh trở về”.

Âm nhạc vang lên.

Hầu tử rất vui vẻ.

Ngay sau đó, nhạc nền trong tiệm sách bắt đầu liên tục thay đổi dưới bàn tay Hầu tử, may mà hiện tại trong tiệm không có khách, cho nên Châu Trạch cũng mặc nó nghịch.

Kỳ thật, có rất nhiều cửa hàng chú trọng đến nhạc nền.

Ví dụ như lúc đầu đang bật Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Lý Ngọc Cương, nếu bảo vệ cửa hàng hoặc nhân viên nội bộ phát hiện có kẻ cắp chuyên nghiệp trà trộn vào cửa hàng, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho phòng phát thanh, sau đó, bên kia sẽ lập tức thay đổi nhạc nền.

Bài hát kế tiếp không chừng sẽ là Beat It của Michale Jacson, hoặc giả là Nhỉ Hảo Độc, lúc đó, thương hội sẽ nhắc nhở lẩn nhau rằng có tặc lẩn vào, nhớ cẩn thận.

Ở các cửa hàng đều có loại quy định ngầm này, thậm chí, có đôi khi tài xế trên xe buýt nếu phát hiện kẻ cắp quen mắt lên xe, cũng sẽ ấn nút nhắc nhở.

Cho nên, khi ngồi xe buýt, thỉnh thoảng bạn sẽ nghe được: Xin quý khách chú ý bảo quản tài sản cá nhân của mình…

Nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng thờ ơ cho rằng đó chỉ là lời nói nhảm.

Mà đám tặc này…

Trên cơ bản đã trở thành sự tồn tại của BGM (1).

(1) Nhạc nền.

Lúc bọn chúng đi vào.

BGM đặc biệt sẽ vang lên.

Phía trên quầy bar của tiệm sách có treo một cái TV, hiện đang phát Đội bóng Thiếu Lâm.

Đúng lúc này, Châu Trạch chợt phát hiện suốt cả buổi chiều đều không thấy lão đạo.

Bất quá, rất nhanh, phía trong vang lên ba tiếng “tí tách”.

Hầu tử như nhận ra điều gì đó, điều chỉnh âm nhạc, ngay lập tức, âm thanh vang lên:

- Sóng ồ ạt… Sóng chảy xiết… Sông nước vạn lý cuồn cuộn chảy mãi không ngừng…

Nương theo khúc nhạc Bến Thượng Hải, lão đạo mặc đạo bào mới tinh, hoàn toàn khác biệt với hình tượng suy sụp tinh thần lúc trước, từ cầu thang chậm rãi bước xuống.

Đâu đó trong hành lang hẳn là có đặt một cái quạt điện, thổi ngay vào lão, khiến cho trường bào hết lần này đến lần khác tung bay… Quả thật là đủ khí chất tiên phong đạo cốt.

Cầm trong tay kiếm gỗ đào.

Múa một đạo kiếm hoa.

Lão đạo chân đạp thất tinh, uy phong lẫm lẫm.

Châu Trạch giơ tay xoa cầm, cũng mệt cho lão đạo, nếu như đổi lại là một đạo sĩ khác hoặc một hòa thượng nào đó dám diễn trò trong cái tiệm sách ma này thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Hầu tử giơ điện thoại lên, xoay camera về phía lão đạo, tìm một góc độ. Châu Trạch liếc nhìn liền phát hiện nó đang quay trực tiếp cho lão đạo.

Được rồi.

Con khỉ này quả thực rất thông minh.

Thông minh hơi quá mức.

Trên màn hình trực tiếp, một đống bình luận bắt đầu thi nhau “nhảy múa”:

- Ta lầu một, ăn shit, không ai thấy à?

- Cmn, lão đạo, ông cmn buổi chiều tốt lành!

- Lão đạo, gần nữa năm rồi, rốt cục ông cũng quay lại!

- Đạo trưởng, tôi rất nhớ ông nha, lâu như vậy không thấy ông rồi, người ta thật sự tưởng niệm nha!

- Đạo trưởng không ngoan chút nào, trốn lâu như vậy, anh anh anh (2), tuốt tiểu JJ ông, anh anh anh…

(2) Ngôn ngữ mạng, thường được thêm vào phía sau câu trong các bình luận, là biểu tượng khóc bán manh, đại loại như khóc kiểu cún con ấy.

- Tiền âm phủ còn bán nữa không? Đứt hàng rồi à?

- Uầy, mọi người có thấy không, bên trái màn ảnh có một dúm lông vàng kìa, là cái quái gì nhỉ? Chẳng lẽ là một con khỉ?

- Ha ha ha, chẳng lẽ đằng ấy định nói là con khỉ đang giúp ông ấy quay trực tiếp? Lầu trên chắc bị rớt não rồi!

- Đúng, lầu trên bị rớt não.

- Lầu một nói đúng.

- Lầu một nói thực cmn đúng!

- Lầu một nói thực cmn đúng quá đúng!

- Đậu xanh rau má, lầu trên xoát lầu một kiểu đó có thấy thiếu đạo đức không? Bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?

Cùng với việc lão đạo quay lại trực tiếp, nhiệt độ trong phòng livestream bắt đầu vùn vụt tăng lên.

Lão đạo dù lớn dù nhỏ cũng là một võng hồng (2), trong giới livestream xem như cũng có chút danh tiếng, hơn nữa còn có một đám fans trung thành, bất ly bất khí.

(2) Dùng để chỉ những người nổi danh trên mạng.

Dù sao, nguyện ý dùng tiền thật mua tiền âm phủ của lão với giá trên trời…

Đây tuyệt đối là tử trung nha!

Lão đạo trình diễn một bài múa kiếm cùng với công phu quyền cước.

Toàn trường nóng lên.

Đã lâu không luyện, hơi thở có phần gấp, nhưng ngay lập tức, lão vung một xấp tiền giấy lên không trung:

- Vô Lượng Thiên Tôn.

Kiếm gỗ đào hướng lên trên.

- Phong Vũ Lôi Điên nghe hiệu lệnh của ta.

Đám tiền giấy kia bắt đầu tự động vây tròn quanh lão đạo, chỉnh tề, ngay ngắn, không ngừng biến hóa thành đủ loại hình thái. Dưới sự chỉ đạo của lão đạo, chúng hợp tác và bổ sung cho nhau.

- Móa, thứ này cmn đặc biệt ngưu bức, tuyệt không phải cái loại biểu diễn 5 xu một lần đâu.

- Lầu một nói đúng.

- Lần này lầu một thật sự đúng.

- Lần này lầu một không ăn shit.

- Cái này là trực tiếp hay đang phát video vậy?

- Đúng vậy, các đạo hữu xác nhận một phát xem, cái này là hậu kỳ xử lý video à?

- Đây là trực tiếp, không giống như video.

- Lão đạo, ta nghĩ thay đổi cách nhìn về ông. Vốn chỉ nghĩ ông là một thằng hề, giờ phát hiện hóa ra ông là một thằng hề biết làm ảo thuật nha!

- Chít chít chít, tương tự lầu trên, chít chít chít.

- Móa, lầu trên biến thái!

- Một quyền đấm chết cái tên chít chít chít!

Châu Trạ ch quay đầu nhìn ra cửa.

Đường Thi đang đứng đó.

Rất hiển nhiên, tiền âm phủ bay lượn quanh lão đạo chính là tác phẩm của cô.

Châu Trạch rất ngạc nhiên, với tính tình của Đường Thi, làm gì có chuyện cô ta nguyện ý phối hợp với lão đạo lên livestream diễn trò kiểu đó.

Tiền âm phủ gọn gàng rơi xuống, xếp chồng lên tay lão đạo. Tiếp đó, lão nhận điện thoại từ tay Hầu tử, liếc nhìn mưa bom lựa đạn trên màn hình, khuôn mặt nhăn nheo cười đến mực cuộn lại thành một đóa cúc non.

- Cảm ơn lão ca tiệm cơm Phong siêu cấp hỏa tiễn!

- Cảm ơn Thu lão ca siêu cấp hỏa tiển!

- Cảm tạ Tuyết thiểu thư nhảy dù tiếp tế rương!

- Cảm tạ thư hữu 160107110901124… Máy bay bự!

- Hôm nay, lão đạo đã quay lại trực tiếp.

- Các thủy hữu!!!

- Mọi người vẫn còn đó sao?

- Các bằng hữu đang xem livestream thân yêu.

- Ta nhớ các người chết đi được!

TV gắn trên quầy bar vừa vặn chiếu đến đoạn giữa bộ phim Đội bóng Thiếu Lâm, đó chính là tình tiết Châu Tinh Trì đối mặt với các sư huynh đệ của mình, hô vang:

- Ta cảm giác được.

- Trở về.

- Đều trở về.

- Mọi người…

- Đều đã trở về rồi!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch