Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 102: Hắn Đến Từ Địa Ngục! ! !

Chương 102: Hắn Đến Từ Địa Ngục! ! !




Ngày 01 tháng 04 năm 2018.

0 giờ 20 phút.

Dung thành.

Mưa nhỏ.

Gió cấp 3.

Minh điếm ở phố cổ đã đóng cửa từ rất lâu, cho dù là hàng xóm láng giềng ở gần đó cũng không rõ ràng lắm cái minh điếm này đến khi nào mới mở cửa trở lại.

Bởi vì nó không giống với cửa hàng điểm tâm mỗi ngày đều có người ta vào, cũng không giống tiệm quận áo hễ tan tầm là có thể đến dạo chơi, không mua thì thử một chút cũng được.

Hầu hết, cả đời này, không ai nguyện ý bước vào minh điếm mua đồ.

Chính bởi vì vậy, trong cuộc sống, người chung quanh đây cũng cố hết sức không để ý đến cái minh điếm này.

Đương nhiên, nó đóng cửa khi nào...

Cũng không có quá nhiều người để ý, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, phát hiện cửa tiệm đóng thì hơi có chút ngoài ý muốn.

Có một gã béo, mỗi ngày đều lái xe cảnh sát đến dừng trước cổng, liếc nhìn cửa minh điếm, rít vài điếu thuốc, sau đó rời đi.

Các tỷ tỷ nhiệt tình làm việc trong tiệm uốn tóc lâu đời nhất phố cổ cảm thấy phiền cái gã kia phiền không chịu nỗi, mỗi ngày đều dọa khách nhân mà bọn họ vất vả lắm mới mời được vào tiệm chạy mất.

Ngay cả tiền nước...

Cũng bay theo gió đông.

Cửa hàng massage bên cạnh minh điếm cũng đã ngừng kinh doanh từ rất lâu, nghe nói năm trước chủ tiệm vướng vào một vụ án giết người, tuy là được trả lại trong sạch, nhưng chuyện ồn ào quá lớn, cũng đã lâu cô ta không trở lại Dung thành.

Ngẫu nhiên cũng có khách quen tới vì nhớ tay nghề bà chủ tiệm. Thật ra thì bọn họ không biết một điều rằng nếu thường xuyên đến chỗ cô ta massage, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng e là thời điểm đi vào minh điếm kế bên chọn áo liệm cũng càng ngày càng gần hơn.

Cuộc sống vẫn cứ trôi qua như vậy.

Dung thành phố lớn ngõ nhỏ đầy rẫy quán trà, tụ điểm chơi mạt chược, cả khu thành thị tràn ngập hơi thở yên bình.

Đây là một thành phố nhàn nhã, cũng là một thành phố biết hưởng thụ. Mùa đông giá rét vẫn chưa đi, ngày hè còn lâu mới đến, lúc này cả tòa thành đều đang đắm chìm trong tiếng ngáy của chính mình.

Thích ý.

Thoải mái.

Ngẫu nhiên trở mình một cái.

Quấn lấy cái chăn mỏng.

Ưm.

Tiếp tục ngủ.

Rạng sáng ở phố cổ hiển nhiên là không có một ai, ngoại trừ mấy cái quán ăn khuya vẫn đang mỏi mòn đợi khách.

Minh điếm...

Đột nhiên sáng đèn.

Ánh sáng rất yếu, chỉ có thể thấy lờ mờ, thậm chí người bình thường nhìn không thấy được.

Bên trong minh điếm bày hai hàng ghế. Ở hai cái ghế trung tâm, một bên là một người đàn ông râu dài, bên còn lại là một cô bé phấn nộn đáng yêu, nói chính xác hơn là một tiểu loli.

Mà phía dưới, hai bên...

Có người mặc áo gai, ống tay bồng bềnh.

Có người đội mũ cao, lung la lung lay.

Có người nhãn cầu thẳng tắp, đôi khi lại đảo liên tục.

Có người bày ra bụng trống chầu, béo đến mức chảy mỡ.

Mặt bọn trát phấn rất dày, thậm chí khiến người ta có cảm giác không chân thực.

Vô luận bọn họ đang cười, ngoáy tai, hay cãi nhau,... đều mang đến cảm giác âm trầm, đè nén, tựa như 108 vị La Hán trong chùa, dù cho bọn họ có mang hình tượng ngây thơ chân thành cỡ nào đi nữa, thì...

Với tư cách một người trưởng thành, cũng không ai có can đảm cười bọn họ.

Dường như đâu đó trong cõi u minh, có một đôi mắt đang ngó chừng bạn.

Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện quần áo của đám người này kỳ thật có hơi giống với mấy cái người giấy được bày biện trong minh điếm, giống đến mức tưởng chừng bọn họ đã lột quần áo của người giấy mặc lên người mình.

Rất buồn cười...

Buồn cười?

Có thật là như vậy không?

Môi của đám người kia... Tất cả đều đỏ lên một cách quái dị, dường như là cố ý bôi thật nhiều son, rất khoa trương, cũng rất chướng mắt.

Cổ Bảo Ngọc từng nói hắn rất thích nếm son trên môi chị em, thế nhưng nếu hắn thấy “son” ở đây thì sợ là sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán.

Trong không khí...

Tràn ngập mùi tro tàn.

Giữa đám người có một chậu than nhỏ, bên trong chất đống than hồng, song song đó, chồng tiền âm phủ trên kệ đang lần lượt bay đến chậu thang, rơi xuống, bị thiêu cháy hoàn toàn.

Cửa ra vào có một cô gái tóc dài đang đứng.

Đầu cô ta hơi cúi xuống, tóc dài che khuất gương mặt.

Dáng người lả lướt, thể trạng phong... tao.

Nếu như người bình thường trông thấy cô ta, đoán chừng sẽ nhịn không được muốn vén mái tóc dài kia lên để chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp. Người mà, ai cũng có hiếu kỳ cùng với khát khao truy cầu cái đẹp.

Bất quá, đám người ngồi đây không có tâm tư như vậy, bởi vì bọn họ biết rất rõ cô ả kia... Không có mặt mũi.

- Còn chưa tới?

Ngồi ở tiểu loli bên cạnh râu dài nam tử trầm giọng nói, khẽ nhíu mày.

- Bảo mọi người chờ thêm một chút đi! - Tiểu loli nói.

Người đàn ông râu dài gật đầu sau đó nói:

- Duy trì nguyên khí, cố hết sức kéo dài thời gian lưu lại Dương gian.

Từng lá bùa màu đen lần lượt từ trong tay áo của người đàn ông râu dài bay ra, phiêu dật trên không trung.

Đám người phía dưới giơ tay tiếp nhận, mỗi người một lá bùa, dán lên mi tâm của mình, ngay cả người đàn ông râu dài cũng tự dán cho mình một lá.

Trong phút chốc…

Toàn bộ âm thanh trong phòng đều biến mất, đám người dán bùa trên tráng ngồi bất động, tựa như vừa trúng phải định thân pháp.

Thoạt nhìn, bọn họ chẳng khác gì với người giấy được bày trong minh điếm.

Tiểu loli đứng dậy, trong tay cầm một lá bùa, đi đến trước mặt Vô Diện Nữ.

Vô Diện Nữ từ từ ngẩng đầu lên.

- Phân thân của ta đã hủy.

- Một cái phân thân mà thôi. - Tiểu loli lơ đễnh.

- Ta đã lưu lại cô ta để giám thị hắn. - Vô Diện Nữ nhắc nhở.

- Cô nghĩ, sau khi ta trở về, hắn còn có thể ngồi ở vị trí đó sao?

Tiểu loli mỉm cười:

- Hắn chỉ là kẻ thay thế tạm thời, giúp ta chưởng quản một cái chìa khóa mở cửa Địa Ngục mà thôi. Một cái Thông thành, sao có thể có 3 quỷ sai?

- Ta thì sao? - Vô Diện Nữ nghiêm túc hỏi.

- Không có ta, các người không thể dẫn dụ hắn đến.

- Quỷ sai ở Thông thành vốn có hai vị, trong đó, một vị gần như đã sụp đổ, đây là vị trí ta lưu lại cho cô. - Tiểu loli thò tay bắt được một lọn tóc của Vô Diện Nữ. - Đợi chuyện ở đây chấm dứt, ta sẽ giúp cô an bài một thân phận, để cô lưu lại Dương Gian.

Vô Diện Nữ lại lần nữa cúi thấp đầu.

- Ta rất ngạc nhiên, vì sao cô lại chấp nhất với tên kia như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi do vị kia ở Thông thành tạo ra, à không, là lễ vật mà thôi!

- Lễ vật?

Vô Diện Nữ phía sau mớ tóc dài bật cười hai tiếng.

- Trong mắt của ta, món lễ vật này so với người mà các người đang chờ đợi còn nặng ký hơn.

Mắt tiểu loli hơi híp lại, cô có thể nghe được hàm ý khác trong lời nói của Vô Diện Nữ. Người đàn bà này sinh ra trong Oán Niệm chi đàm cạnh Hoàng Tuyền lộ, đã tồn tại từ rất lâu, hiển nhiêm cũng biết được nhiều thứ… Không ai biết.

- À, nếu vậy xem ra sau khi trở về ta còn phải tra khảo hắn một chút.

Tóc của Vô Diện Nữ bỗng nhiên tản ra, khuôn mặt không có ngũ quan bắt đầu ngưng tụ lại thành khuôn mặt một cô bé, biểu cảm cô ta rất thống khổ, dường như đang giãy dụa.

- Cô ta… Cô vẫn chưa khống chế được? - Tiểu loli có chút ngoài ý muốn.

- Giãy dụa rất lợi hại. - Vô Diện Nữ đáp. - Ý chí kiên định, so với đám quỷ sai các người không hề thua kém.

Tiểu loli mỉm cười, ném lá bùa trong tay vào chậu than.

- Rốt cuộc… Cũng chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi.

Ánh lửa yếu ớt.

Màn đêm u tối.

Than trong chậu bắn tung tóa, tạo thành những đốm lửa nhỏ:

- Bẹp.



- Bẹp.

- Bẹp.

- Bẹp.

Mưa tí tách rơi trong phố cổ, mang theo một chút hơi lạnh, con đường không bằng phẳng thỉnh thoảng xuất hiện mấy vũng nước đọng.

Một người đàn ông mặc áo khác bước đi trên con đường chật hẹp, lầy lội.

Đầu hắn giấu trong mũ áo khoác, thân hình phảng phất hòa cùng đêm tối, dung hợp thành một thể.

- Meow.

Bên cạnh hắn có một con mèo toàn thân trắng muốt đang bước từng bước ưu nhã trên đường, theo sát bước chân hắn.

Một người một mèo…

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai cái bóng kéo dài ra.

Bốn phía ngẫu nhiên vang lên tiếng gió rít.

Văng vẻ mà âm trầm quẩn quanh khu phố cổ, mãi vẫn không tiêu tan.

Vóc dáng người đàn ông kia cũng không tính là khôi ngô, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ, sắc bén, tựa như một thanh đao sắc lạnh, chỉ cần ra khỏi vỏ là có thể rạch nát màn đêm.

Phía trước có một quán ăn khuya, chủ quá là một đôi vợ chồng.

Sinh ý đêm nay cũng không quá tốt, người chồng ngồi một góc không ngừng ho khan, hiển nhiên là đã bị cảm.

Người đàn ông bước vào quán.

Bà chủ ngẩng đầu, trông thấy hắn ta liền cười, nói:

- Đã lâu không gặp.

- Ừm. - Người đàn ông lên tiếng.

- Meow. - Mèo trắng cũng phụ họa.

Bà chủ bắt đầu làm canh, canh cá viên, cô ta biết rõ hắn chỉ ăn thứ này.

Giữa đêm khuya, uống một chén canh cá viên quả thật là một loại hưởng thụ.

Tuế nguyệt tĩnh hảo, mạc bất như thị (1).

(1) Năm tháng tĩnh lặng, không còn gì tốt hơn.

Ông chủ đang ho khan, nhìn thấy khách đột nhiên nhíu mày, tưởng rằng khó chịu vì mình, chỉ đành cười áy náy, nghiêng mình tránh đi.

Người đàn ông sững sờ, hắn biết ông chủ đã hiểu lầm. Từ trước đến nay, hắn ăn thứ gì cũng có biểu cảm như vậy.

Chỉ vì đêm nay có hơi lạnh.

Nếu không, đối với chuyện ăn uống, nếu có thể tiết kiệm thì hắn sẽ tiết kiệm, có thể xem nhẹ sẽ xem nhẹ.

Buông bát đũa xuống, trả tiền, người đàn ông xoay người đi sâu vào phố cổ. Con mèo trắng kia vẫn đi theo phía sau hắn, bất ly bất khí.

Mặc kệ đêm có âm u cỡ nào… Thì người ta vẫn luôn có thể tìm được đường về nhà.

Người đàn ông đi đến trước cửa minh điếm, ngừng chân.

Mèo trắng thì vọt lên bậc thang, tìm tới cái ổ quen thuộc của mình.

Đúng vậy.

Cái ổ quen thuộc.

Đã có lúc, hắn thích nhất chính là chuyển một cái ghế ra ngồi ở bậc thang, nằm bất động hưởng thụ ánh nắng ấm áp.

Bà chủ tiệm massage bên cảnh thỉnh thoảng còn trêu hắn, bảo hắn trông như một ông lão đến tuổi về chiều.

Nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, cô ấy vẫn chưa trở lại.

Có người đã ra đi vĩnh viễn, không bao giờ quay lại, nhưng cũng có người, dù đã đi thật ra nhưng vẫn dõi theo bạn.

Hắn vốn dĩ cho là mình trước nay đều một thân một mình.

Dù hắn có đột nhiên biến mất khỏi thế giới này thì cũng không ai chú ý đến. Người thích cô độc luôn dùng cảm giác cô độc bao bọc lấy mình, dường như chỉ có vậy mới cảm thấy an toàn.

Chính là vì có người dõi theo mình.

Là vì có người quan tâm đến mình.

Cho nên hắn mới trở về.

Hắn cần một cái công đạo.

Cho những người quan tâm hắn một cái công đạo.

Đồng thời cho bản thân mình một cái công đạo.

Bước lên bậc thang.

Đi đến trước cửa.

Hắn không gõ cửa.

Nơi này là nhà hắn, hắn có chìa khóa.

Tra chìa khóa vào ổ.

Trong nháy mắt…

Mái tóc dài của Vô Diện Nữ phía sau cửa tung bay.

Tiểu loli đứng bật dậy.

Lá bùa dán trên mi tâm của đám người trong phòng cũng lập tức tiêu tán.

Tất cả đồng loạt mở mắt.

Nhìn về phía cửa.

- Két...

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tiểu loli nhìn người ngoài cửa, cửa nói:

- Rốt cuộc cũng bắt được mi.

Người đàn ông khẽ lắc đầu, ý bảo đối phương đã nói sai rồi.

Cải chính:

- Không!

- Là ta.

- Trở về!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch