- Này, Châu Trạch, anh thay đổi rồi. Anh có còn là người không? Lúc trước thì nói cô ta là hung thủ giết hai người kia, giờ lại đi cứu cô ta. Một hồi thì bảo tôi cùng đi bắt hung thủ, một hồi lại bảo tôi phụ đưa hung thủ về nhà.
- Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì hả?
Trở lại tiệm sách, Hứa Thanh Lãng trực tiếp chỉ vào Châu Trạch mắng.
Không, nói chính xác là từ cao ốc trở về, suốt đường đi, miệng hắn ta chưa từng nghỉ xả hơi, cứ như súng liên thanh. Bộ dạng chẳng khác nào oán phụ đang mắng lão chồng già nhà mình vì cái tội trốn đi chơi đêm.
Bạch Oanh Oanh ngồi phía sau quầy chơi điện thoại. Hiện tại cô không dám mở máy tính chơi game nữa, thỉnh thoảng cúp điện kiểu này… Có ngày tức chết mất!
Châu Trạch chẳng chút để tâm đến Hứa Thanh Lãng, hắn giờ không có thời gian cho mấy chuyện vô bổ kiểu này. Thế nhưng cái tên Hứa Thanh Lãng dường như chửi nghiện rồi, Châu Trạch nổi giận xoay người, chỉ thẳng vào mũi hắn, lạnh giọng nói:
- Tôi xem cậu là gì à? Cậu có nghe qua câu “Không biết thì dựa cột mà nghe” chưa? Chưa hiểu rõ thì có quyền gì lên tiếng hử?
- Tôi không biết cô ta, nhưng tôi biết bạn cô ta. Tôi nợ người kia một cái nhân tình. Giờ tôi hỏi cậu, lý do này đủ hay chưa hả?
- Hai người chết…
- Tôi có quen hai người kia à? - Châu Trạch hỏi ngược lại - Liên quan gì đến tôi? Tôi là thánh nữ Jeanne d"Arc (1) à? Hay là Hải Thụy (2)? Tôi có đòi người dân lập miếu thờ, cung phụng hương khói cho tôi à?
(1) Jeanne d"Arc là một nữ anh hùng người pháp trong Cuộc chiến Trăm năm giữa Pháp và Anh. Bà sinh ra trong một gia đình nông dân ở phía Đông nước Pháp. Jeanne d"Arc là người đã chỉ huy quân đội Pháp giành được một số chiến thắng quan trọng trong Cuộc chiến Trăm Năm.
Năm 1920, bà được được Giáo Hoàng Biển Đức XV chính thức phong thánh.
(2) Hải Thủy là một vị quan nổi tiếng thời nhà Minh. Tên của ông được đi vào lịch sử như là một mẫu người trung thực và liêm chính.
Hình ảnh của ông đã nổi lên như là một nhân vật lịch sử quan trọng trong thời kỳ Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc.
- Tôi chỉ là một tên quỷ xui xẻo, bị một tên ngốc thuê người đụng chết, sau đó trời đất đưa đẩy nhập vào xác cái tên ngốc đã hại mình.
- Tôi không phải người, tôi là quỷ, cho nên cầu xin cậu, người sở hữu hơn hai mươi căn hộ, ông chủ Hứa, xin cậu đừng có áp đặt cái tư tưởng chúa cứu thế của cậu lên người tôi.
- Cậu muốn tôi cống hiến? Cậu muốn tôi theo đuổi chân tướng và sự thật?
- Vậy sao lúc nãy, khi cây bút kia đâm vào cổ, cậu không hô lên một tiếng “Giết tôi đi” cho tôi nghe thử?
- Bản thân mình cũng không làm được, lại còn không biết xấu hổ đi chỉ trích người khác?
- Tôi là quỷ, suốt thời gian qua, ngay cả một cái thân phận hợp pháp tôi cũng không có. Tôi như vậy mà cậu còn bảo tôi vì mọi người à? Có ai từng vì tôi chưa hả? Hả?
- Anh…
- Anh cái gì mà anh, chẳng phải lúc trước chính bản thân cậu cũng vi phạm quy tắc, cường hành lưu lại vong hồn của bố mẹ mình đó sao? Nói cái gì mà muốn lưu lại không khí đoàn tụ của gia đình.
- Lúc cậu làm vậy, cậu có nghĩ lại không, trên đời này có rất nhiều người cũng mất đi người thân, sao họ không có được đãi ngộ như cậu?
- Tôi mặc kệ cô ta có giết người hay không. Tôi nợ nhân tình vị ở Dung thành kia, bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi mở một mắt nhắm một mắt tha cho cô ta.
- Tôi mặc kệ rốt cuộc cô ta có phải hung thủ hay không. Cô ta đáp ứng tìm lại tim cho tôi, tôi bằng lòng giúp cô ta trị liệu.
- Chuyện… Chỉ đơn giản như vậy.
- Cho nên, mời cậu mang theo ngạo mạn của mình, mang theo tự cho là đúng, mang theo thanh cao cút về nhà cho tôi.
Châu Trạch nói một hơi, nói ra xong hắn thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, gần đây hắn cảm thấy rất phiền, nhất là sau chuyện của Hầu Tử… Phiền, rất rất phiền.
Hắn không nên xen vào việc của người khác, thậm chí có thể mở một mắt nhắm một mắt xem như không thấy gì, như vậy sẽ không cần phải lựa chọn, cũng sẽ không bị lão già chết tiệt kia lấy mất tim.
Cứ học theo đà điểu vùi đầu vào cát, vểnh mông lên, lắc lư lắc lư.
Hô to: Thế giới thật là đẹp, đẹp vô cùng, đẹp siêu cấp nha!
Cái này thật tốt.
Quá dễ chịu.
Hứa Thanh Lãng nuốt một ngụm nước bọt. Nghe Châu Trạch mắng một hơi, hắn ngệt mặt ra, tay chân có chút luống cuống.
Bầu không khí thoáng chốc lạnh xuống.
Bạch Oanh Oanh đứng bên cạnh nhìn thật lâu, không dám nói chen vào.
Hứa Thanh Lãng duỗi ngón tay chỉ vào Châu Trạch, bi thương đến chết, quả đúng là gió táp hải đường mà, trong lòng hắn bây giờ ngổn ngang trăm mối. Tần ngần một hồi, Hứa Thanh Lãng phất ống tay áo, xoay người đi ra cửa, nhưng lúc đẩy cửa thủy tinh, hắn vẫn dừng bước lên tiếng hỏi:
- Trưa nay muốn ăn gì?
- Cơm thịt bò sốt cà chua với nước ô mai, cám ơn. - Châu Trạch không chút do dự đáp.
- Được.
Hứa Thanh Lãng đi rồi… Đi làm cơm.
Bạch Oanh Oanh thè lưỡi, sau đó bóp chặt mũi của mình.
Châu Trạch liếc nhìn cô ta:
- Nếu như cô muốn hỏi vì sao mình lại nghe thấy mùi dấm chua… Là do bồn cầu bị nghẹt, hiểu không? Mau đi thông bồn cầu 3 lần, nhanh lên.
Bạch Oanh Oanh lập tức lắc đầu:
- Ngọt ngào lắm!
Đúng lúc này, một chiếc minibus dừng trước của tiệm.
- Đi khuân đồ.
Bạch Oanh Oanh nghe theo mệnh lệnh của Châu Trạch, chạy ra ngoài khuân hai cái rương vào, xe tải thả đồ xong liền phóng đi.
- Trong đây là cái gì? - Bạch Oanh Oanh hỏi.
- Dụng cụ giải phẫu đơn giản. - Châu Trạch mở một cái rương ra, lấy bao tay đeo lên.
- Ông chủ, anh làm thế nào để người ta lại giao mấy thứ này đến?
- Đời trước tôi là một bác sĩ.
- Hử? Sau đó thì sao?
- Sau đó thì… Tôi đương nhiên biết rõ vị chủ nhiệm nào buôn lậu dụng cụ y khoa, kiếm lời bỏ túi riêng. Gọi điện đến uy hiếp hắn, kế đó bảo hắn bán cho tôi mấy món giá hời… Easy!
- Vậy cũng được hả? - Bạch Oanh Oanh ngây người, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.
- Chuyển mấy thứ đó lên lầu đi. - Nói xong, Châu Trạch quay lưng đi lên lầu trước.
Trên lầu hai có trải một tấm chiếu, người phụ nữ nằm ở đó. Lão đạo ngồi xổm bên cạnh, trong miệng ngâm một điếu thuốc. Thấy Châu Trạch đi tới, ông ta có chút lo lắng hỏi:
- Đại huynh đệ, có được không?
- Hay là các người đến bệnh viện đi, sau đó bị đám quỷ sai phát hiện.
Lão đạo nín thinh.
Bạch Oanh Oanh một tay xách cái rương đi lên, căn bản không coi đó là vấn đề. Có đôi khi, Châu Trạch cảm thất rất thiệt thòi, nếu như hắn không mở tiệm sách mà lập một đội thi công, vậy thì chỉ cần một mình Bạch Oanh Oanh là đủ lời, máy đào máy ủi gì gì đó đều có thể tinh giản.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, sau khi khử trùng dụng cụ, Châu Trạch bắt đầu tiến hành giải phẫu.
- Đại huynh đệ, không gây tê à? - Lão đạo đứng bên cạnh nhắc nhở.
- Cô ta không cần gây tê, ý chí của cô ta rất mạnh, cũng rất đáng sợ.
Châu Trạch lắc đầu, trực tiếp dùng kéo cắt bỏ băng gạt quấn sơ xài quanh vết thương.
Những vết thương này được xử lý khá tốt, tuy nhiên, chúng vô cùng nghiêm trọng, băng bó thông thường không có tác dụng gì nhiều.
- Quả thật là vậy, nghe nói cô ấy từng không ngủ suốt nửa năm, rốt cuộc vẫn có thể gắng gượng qua được. - Lão đạo lẩm bẩm nói.
Châu Trạch mở miệng vết thương ở vị trí tay trái của người phụ nữ ra, sau đó đưa kìm vào, đảo một hồi. Cô vẫn không chút phản ứng, dường như đã rơi vào hôn mê sâu.
Kế đó, hắn dùng kìm kẹt một chiếc lông vũ màu đen ra, thả vào cái khay Bạch Oanh Oanh đang cầm.
- Cạch…
Chiếc lông vũ này rất mềm mại, nhưng khi rơi xuống lại phát ra một tiếng giòn tan.
- Bần đạo nhớ rất rõ. Cái lông này đến từ một cái chổi lông gà màu đen. Có một tên gia hỏa mặt trắng bệch mặc đồ đen cầm thứ đó truy kích chúng tôi.
- Hắc vô thường? - Châu Trạch hỏi.
- Không biết, có hơi giống. - Lão đạo đáp.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến, tiếp tục xử lý miệng vết thương.
Hay thật!
Trên người người phụ này không biết đã khảm vào bao nhiêu thứ kỳ quái.
Khoảng thời gian sau đó, Châu Trạch lần lượt lấy ra lá bùa bị rách, phi tiêu có khắc phù chú, thủy ngân bạc,… Y hệt như tiệm tạp hóa, cái gì cũng có.
Bạch Oanh Oanh và lão đạo đứng bên cạnh thấy mà hoa cả mắt.
Trong quá trình phẫu thuật, dị vật tuy đã được lấy ra hết, nhưng đối với cơ thể này lại chẳng khác nào một lần tổn thương thứ hai. Chính vì vậy, Châu Trạch thời thời khắc khắc chú ý tình huống của người phụ nữ.
Rốt cuộc, thời điểm Châu Trạch lấy hai miếng thủy tinh màu đỏ từ vết thương dưới bụng người phụ nữ ra thì phát hiện trên người cô ta bốc lên một làn khói đen nhàn nhạt, dường như có một cái bóng muốn bay lên.
Cảnh tượng này chỉ có một mình Châu Trạch trông thấy.
Đây là biểu hiện cơ thể gần như sụp đổ đến mức khó có thể níu giữ được linh hồn. Theo cách nói của các nhà khoa học thì là người bệnh… Hết cứu.
Móng tay Châu Trạch dài ra, trực tiếp bắt lấy cái bóng màu đen kia, đè nó trở lại thân thể.
- Ưm…
Âm thanh như có như không vang lên.
- Cô kiên trì thêm chút nữa, còn có vài vết thương cần phải xử lý, sau đó thoa thuốc. Qua khỏi ải này, cơ thể cô có thể từ từ khôi phục.
Đây là ca phẫu thuật đặc biệt nhất mà Châu Trạch thực hiện từ lúc vào nghề cho đến nay. Khoan kể đến thương thế của bệnh nhân phức tạp, chỉ nói riêng việc vừa trị liệu vừa áp hồn phách sắp xuất khiếu của bệnh nhân trở về, nói ra ngoài sợ là cũng đủ để toàn bộ giới y học khiếp sợ.
Cái này chẳng khác nào bật hack. Cứ như là đang chơi game, chỉ cần bỏ tiền xu vào là có thêm mạng.
Đương nhiên, Châu Trạch hiểu rõ, đó là do linh hồn của người phụ nữ này mạnh mẽ. Đối với người bình thường, linh hồn bị giày vò một lần còn được, chứ cứ liên tiếp như vậy không khéo hỏng mất.
Từ đó có thể thấy được, sự cứng cỏi của người phụ nữ này quả thật đáng sợ.
Châu Trạch thậm chí còn có chút tò mò. Chỉ một người phụ nữ bên cạnh cũng đã cứng rỏi như vậy, bản thân cái gã hô phong hoán vũ ở Dung thành kia rốt cuộc là dạng gì?
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vật họp theo loài mà.
Giải quyết xong miệng vết thương cuối cùng, thoa thuốc lên, lúc này, Châu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, phải dựa vào ý chí của cô ấy, đợi đến lúc cơ thể hồi phục như cũ, vấn đề có lẽ cũng không quá lớn.
Trên thực tế, nếu như lão già chết tiệt móc tim của hắn vẫn còn ở đó thì càng hay. Ngực của Châu Trạch bị thương nặng như vậy, nhưng chỉ nhờ chút thuốc của lão đã có thể phục hồi nguyên vẹn, một vết sẹo cũng không có.
Hiển nhiên, có đôi khi Châu Trạch nghĩ, có thật là đối phương đã mở ngực móc tim của mình hay không?
Hoặc giả, hắn thật ra chỉ bị trúng một loại huyễn thuật nào đó. Nhưng nếu như vậy thì mỗi lần vi phạm quan điểm lợi ích, cái cảm giác đau đến chết đi sống lại kia xuất phát từ đâu?
Người phụ nữ được bố trí ổn thỏa ở tầng trên, lão đạo chạy sang bên cạnh ăn cơm, còn Bạch Oanh Oanh thì sang chơi game, chỉ Châu Trạch vẫn ở lại theo dõi tình trạng của người phụ nữ.
Khoảng mấy tiếng sau, Châu Trạch ngồi bên cạnh xem sách chợt phát hiện mí mắt người phụ nữ động đậy, kế đó, hắn trông thấy cô ta mở mắt ra.
Cô ta nhìn hắn.
Hắn cũng đang nhìn lại.
- Cô cảm thấy thế nào rồi? - Châu Trạch hỏi.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, ra hiệu thân thể của mình đang chuyển biến tốt đẹp.
- Haha, cô tên gì? - Châu Trạch hỏi.
Người phụ nữ trầm mặc hồi lâu, khiến Châu Trạch hoài khi phải chăng tình trạng cơ thể cô ta hiện tại không thể nói chuyện. Rốt cuộc, cô ta cũng mở miệng:
- Đường… Thi…
- Tôi gọi… - Châu Trạch dừng lại một chút, có hơi hiếu kỳ hỏi - Mỗi lần cô giới thiệu tên của mình, có thường xuyên bị đối phương trêu chọc bảo rằng hắn tên Tống Từ không?