Thời gian cứ bình thản trôi, không nhanh không chậm đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh Lãng bận tìm cửa hàng mới. Nếu cứ đặt cửa hàng ở cái trung tâm thương mại đã sớm xuống dốc lại còn xảy ra chết người hai lần này, thuần túy chính là tự tìm phiền toái. Hắn trưng cầu ý kiến của Châu Trạch, hỏi hắn ta có đồng ý chuyển đi cùng hay không, thuận tiện, hắn có thể tìm giúp Châu Trạch một cái mặt tiền mới. Thế nhưng đối với chuyện này, Châu Trạch lại từ chối cho ý kiến.
Châu Trạch thật sự không quan tâm lắm đến việc xung quanh tiệm sách có người sống hay không. Nhưng mặt khác, hắn lại rất quan tâm đến nước mơ chua của Hứa Thanh Lãng.
Ăn cơm sẽ lại trở thành một vấn đề.
Trong ba ngày này cũng đã xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ. Cảnh sát đã phát hiện trong nhà Trần tiên sinh cùng Lưu tiểu thư đều có di thư. Bọn họ còn phát hiện ảnh cưới của hai người.
Chỉ có điều đó là ảnh chụp đen trắng.
Nội dung của hai bức di thư kia còn khó hiểu hơn. Người thường quả thật không thể nào lý giải được.
Hai người họ hẹn nhau cùng tự tử, dùng cách thức khủng bố để chấm dứt sinh mệnh của mình. Trong di thự, họ có nói rằng rất áy này vì đã gây ra phiền toái cho Hội những người yêu thích chuyện kinh dị, đồng thời cũng nói rõ đây mới thật sự là chuyện kinh dị.
Bọn họ gặp nhau bởi vì cùng yêu thích “khủng bố” nên tự nhiên cũng muốn dùng cách thức “khủng bố” nhất để chứng minh tình yêu của mình.
Những tin tức này được truyền bá trên mạng, dẫn đến một trận xôn xao. Đồng thời, lại lần nữa làm dấy lên tranh cãi. Có rất nhiều big V vung roi da của mình lên, phê phán những tác phẩm truyền hình, điện ảnh cùng với tiểu thuyết kinh dị, huyền bí: Nhìn đi, các người đang dạy hư lớp trẻ đấy! Mấy thứ này phải diệt sạch!
Nhưng trên thực tế, đáng lẽ phải diệt trừ loại chuyện xưa lâm li bi đát dạng như “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài”, bởi vì chúng núp bóng tình yêu đẹp để cổ vũ “trào lưu” tự tử, khiến cho người đời sau không ngừng noi theo.
Người phụ nữ tên Đường Thi kia vẫn luôn ở trên lầu hai. Ba ngày sau khi xử lý xong vết thương trên người cô ta, rốt cuộc, Châu Trạch cũng đến đòi nợ. Chuyện hắn đáp ứng cô ta, hắn đã làm, hiện tại, đến lượt đối phương thực hiện lời hứa của mình.
- Hai người kia thật sự tự sát?
Đường Thi vẫn nằm đó, trên người có nhiều chỗ băng bó, nhìn giống như một cái xác ướp. Quả thật không phải hắn không chú ý đến thẩm mỹ, mà là vết thương trên người cô ta quá dày đặc và nghiêm trọng.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu.
- Lúc bọn họ chơi bút tiên, tôi cảm ứng được. - Đường Thi liếc mắt nhìn Châu Trạch - Khi đó tôi cảm thấy rất thú vị, bọn họ muốn gặp quỷ, lại không phát giác được ông chủ tiệm sách nơi họ đang ở chính là quỷ, hơn nữa còn là quỷ sai.
- Trên thực tế, tối hôm đó, nhìn thấy cô gái kia chuẩn bị nhảy lầu, tôi đã điều khiển váy trắng của mình, muốn ngăn cản cô ta lại. Thế nhưng tâm ý cô ta đã quyết, lúc đó tôi lại rất suy yếu, không cách nào cản được, rốt cuộc, cô ta vẫn nhảy xuống.
Châu Trạch không lên tiếng.
- Cặp tình nhân vô tri kia luôn cảm thấy chết là một chuyện rất mỹ lệ, nhưng hiện tại, đoán chừng bọn họ đang ngồi than khóc: Biết vậy chẳng làm.
- Địa ngục là một nơi rất đáng sợ, đủ để cho hầu hết những người tự sát hối hận tự mắng mình là đồ ngu xuẩn.
Nói đến đó, Đường Thi dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục:
- So ra, anh may mắn hơn chúng tôi nhiều lắm, anh chưa từng chân chính nếm trải sự khủng bố của Địa Ngục.
- Nên nói chuyện chính rồi! - Châu Trạch nhắc nhở.
- Về tim của anh à? - Đường Thi hỏi.
- Nếu không thì là gì?
- Có phải anh cảm thấy mình đã không còn tim nữa?
Châu Trạch gật đầu.
- Nhưng điều đó là không thể. Trên thế gian này, có rất nhiều điều không tưởng, nhưng chung quy, tất cả mọi thứ vẫn phải đi theo quy luật của nó.
- Ví dụ như vết thương trên người tôi, anh cũng đã nhìn ra, là do mấy cái tên… quỷ sai từ Âm ti chạy đến để lại trên người tôi đấy. Mấy cái thứ đồ chơi như lông chim, thủy ngân, lá bùa,… khiến hình tượng bọn họ trong mắt người thường rất thần bí và cao lớn.
- Nhưng trên thực tế, dù có là nữ thần thì cũng phải đi toilet thôi. Tháo bỏ tấm màn che mặt thần bí, đám người có thể tự do ra vào Địa Ngục này thật ra cũng rất bình thường.
- Thậm chí, còn lâu bọn họ mới so được với những nhân vật có năng lực dời non lấp biển trong tiểu thuyết tu chân huyền ảo hay phim điện ảnh nổi tiếng.
- Đương nhiên, tôi không phủ nhận rằng có người có năng lực như thế. Nhưng tôi tin chắc, những kẻ có được năng lực bậc đó… Không cách nào rời khỏi Địa Ngục.
- Cho nên… Cô muốn nói cái gì? - Châu Trạch hỏi.
- Về chuyện anh mất tim. Anh từng nói anh ăn không ngon, giống với chúng tôi, mấy ngày nay, tôi thấy mỗi khi ăn anh đều uống nước mơ chua, dùng phương thức cực đoan miễn cưỡng nuốt thức ăn xuống.
Châu Trạch gật đầu.
- Nhưng lúc ăn tim của mình, anh lại không hề có cảm giác khó chịu, thậm chí còn cảm thấy ngon miệng.
- Ý của cô là thứ tôi ăn thật ra không phải tim tôi?
- Không, vốn dĩ là tôi không hề ăn cái gì hết.
Châu Trạch nhanh chóng hiểu ra, tiếp tục nói:
- Ăn cơm, bàn ăn, dao nĩa,… Tất cả đều là giả, đều là huyễn thuật.
Đường Thi khẽ gật đầu, dường như cô có hơi mệt, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Dù là tồn tại thần bí đáng sợ cỡ nào thì cũng không có năng lực khiến xương khô sinh ra nhục thể được. Lại càng không có khả năng móc trái tim ra khỏi cơ thể như móc đậu hủ, sau đó còn bảo tồn nguyên vẹn thân thể, giữ cho nó hoạt động như thường được.
- Cho nên hẳn là anh đã bị thôi miên, một loại thôi miên rất cao thâm, khiến cho anh không cách nào tự thoát ra được.
- Thôi miên ư?
- Đúng vậy, thôi miên. Trong lúc ăn cơm, mỗi một câu một chữ của đối phương, mỗi một động tác đều có tác dụng ám chỉ tâm lý. Nếu không, vì sao tên đó không chọn đại một góc đường nào đó, nhóm củi bày tiệc BBQ với anh cho rồi?
Châu Trạch gật đầu, kỳ thật, lời của Đường Thi… Rất giống với suy đoán của hắn. Có rất nhiều chỗ không mưu mà hợp.
Ví dụ như mỗi lần hắn đưa ra lựa chọn vi phạm quan điểm lợi ích, ngực luôn đau nhức, nhưng chỉ cần đối phó trong chốc lát thì vẫn có thể tiếp tục giữ nguyên lựa chọn.
Bởi vì trong tiềm thức luôn tự nhủ mình không có lương tâm, cho nên khi làm bất kỳ việc gì có “lương tâm”, bản thân sẽ không tự chủ nhắc nhở chính mình:
- A, chuyện này không nên làm, làm sẽ đau!
Giống như một người lúc nhỏ gặp phải chuyện gì đó, khiến cho tâm lý bị tổn thương. Sau này, hễ gặp chuyện tương tự hoặc những vật có liên quan, thể xác và tinh thần sẽ vô thức cảm thấy không khỏe.
Đúng, chính là như vậy!
- Tôi nên đi tìm bác sĩ tâm lý?
- Tôi có biết một bác sĩ rất lợi hại, hắn có thể giúp anh giải quyết chuyện này. - Đường Thi nói.
- Là ai? - Châu Trạch tự nhiên nghĩ đến người nào đó.
- Chỉ cần hắn có thể còn sống trở về, vấn đề của anh, hắn có thể giải quyết.
- Giờ hắn trốn ở đâu?
- Hắn không trốn. - Đường Thi đính chính - Hắn đi tìm bọn họ rồi!
Chủ đề kéo đến đây thì dừng. Lúc Châu Trạch chuẩn bị xuống lầu, Đường Thi đột nhiên nói:
- Có thể kêu nữ thi kia lên đây không?
- Để làm gì?
- Để cô ấy ngủ cùng tôi.
- Đợi tôi hỏi cô ta có đồng ý không đã.
Châu Trạch xuống lầu, Bạch Oanh Oanh đang ngồi sau quầy chơi game mobile. Hắn không quan tâm đến cô, cũng không hỏi giúp người phụ nữ kia, mà đi thẳng ra khỏi tiệm, bắt một chiếc xe.
Hắn có biết một bác sĩ tâm lý rất ưu tú.
Lúc trước, Vương Kha từng nói, về sau hắn ta sẽ không tìm Châu Trạch, nhưng nếu Châu Trạch có việc cần giúp thì có thể tìm hắn.
Giờ thì hắn nói trúng rồi: Châu Trạch có việc cầu người!
Bắt xe đến biệt thự của Vương Kha, lúc này đã là mười một giờ trưa, Châu Trạch bấm chuông.
Cửa mở, Vương Kha xuất hiện trong bộ đồ ngủ. Nhìn thấy người đến, hắn có hơi ngạc nhiên, sau đó ra hiệu mời Châu Trạch vào.
Trong phòng, mùi thịt thơm ngào ngạt bay ra, hẳn là đang hầm thịt.
- Cùng ăn cơm? - Vương Kha đề nghị - Tôi có mua xương, đã ninh lâu rồi, nhớ hồi còn bé, lúc ở cô nhi viện, chúng ta muốn ăn thịt cũng không dễ dàng gì.
Châu Trạch lắc đầu:
- Tôi không có khẩu vị.
- Không sao cả, vậy thì húp miếng canh thôi cũng được. À, đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì à?
- Tôi bị thôi miên, người thôi miên nói với tôi rằng tôi không có lương tâm, giờ tôi muốn tìm lại lương tâm của mình. - Châu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vương Kha nhíu mày, có hơi băn khoăn, cũng có chút bất an, nói:
- Lần trước tôi đã thử, không có biện pháp thôi miên cậu. Cậu nói trong điều kiện bình thường cậu không ngủ được, cho nên phương pháp hữu hiệu nhất cũng là trực tiếp nhất tôi lại không dùng được, chỉ có thể đi đường vòng, thử xem có hiệu quả hay không thôi!
- Cứ thử đi.
Hai người đi đến thư phòng của Vương Kha.
Sau khi thay quần áo, ngồi xuống bàn, hắn liền đưa cho Châu Trạch một cái đồng hồ bỏ túi.
- Cậu dùng cái này lắc lư trước mặt tôi, thử thôi miên tôi, đến lúc đó hai chúng ta có thể kết nối tâm lý ngược.
Châu Trạch không chút do dự cầm lấy đồng hồ, lắc lư trước mặt Vương Kha.
Vương Kha nhìn rất chăm chút, một lúc sau, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Châu Trạch cũng cảm thấy mệt mỏi khó hiểu, dường như “giấc ngủ” của Vương Kha hoặc ít hoặc nhiều có ảnh hưởng đến hắn.
- Anh ngủ rồi à? Châu Trạch hỏi.
Vương Kha không đáp.
- Anh tên là gì?
- Vương Kha.
Cảm giác rất mới lạ. Ở phương diện này, Châu Trạch không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng hiện tại, hình như cũng không cần kinh nghiệm cho lắm.
- Anh…
Đột nhiên, Châu Trạch cảm thấy tầm mắt của mình bị mờ đi. Trong mơ hồ, dường như có một người đàn ông đang hỏi mình.
- Cậu cảm thấy mình cần có lương tâm ư?
Châu Trạch có hơi mờ mịt, nhưng vẫn đáp:
- Làm chuyện tốt chưa chắc nhận được hồi báo.
- Cho nên, từ sâu trong nội tâm cậu kỳ thật rất bài xích hành vi lo trước lo sau của mình. - Giọng người đàn ông kia lại lần nữa vang lên.
Kế tiếp là một cuộc đối thoại dài dòng tẻ ngắt. Châu Trạch có hơi ngây ngô, cứ như những vấn đề mà hắn đang đối đáp không hề liên quan đến hắn.
Trước mặt Châu Trạch có đặt một cái nồi canh, bên trong đang sôi sùng sục. Canh được nấu với xương hầm, mùi vị đậm đà.
Phía sau bàn, Vương Kha cũng đã mở mắt. Hai mắt hắn che kín tơ máu, trông rất mệt mỏi.
- Thành công rồi? - Châu Trạch hỏi.
Vương Kha gật đầu, rồi lại lắc đầu, áy náy nói:
- Vấn đề của cậu có chút phức tạp, kỳ thật, vướng mắc chuyện có hay không có lương tâm là do chính bản thân cậu. Có thể gần đâu cậu đã trải qua chuyện gì đó khiến cho niềm tin của mình bị lung lay, lại thêm tác động của ngoại lực, từ đó tạo thành khúc mắc.
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu như có điều suy nghĩ.
- Đúng rồi, hình như cậu hỏi tôi vấn đề gì hả? - Vương Kha đột nhiên hỏi
Loại thôi miên lẫn nhau này, trên thực tế, đối với Châu Trạch chỉ là thôi miên đơn giản, nhưng với Vương Kha thì gần như bại lộ hoàn toàn nội tâm của mình.
- Không có gì, bởi vì tôi nhìn thấy một nồi canh thịt… Anh đói lắm à?
- Đúng vậy, đói bụng. - Vương Kha gật đầu.
Lập tức, Vương Kha lôi Châu Trạch vào nhà bếp, mở nồi áp suất ra. Đó là một nồi thịt hầm cỡ lớn.
- Đến đây, cùng ăn đi, coi như là dư vị lúc nhỏ.
Châu Trạch đột nhiên có cảm giác không chân thực.
Một nhà tâm lý học gia tài bạc triệu đi hầm một nồi thịt cỡ lớn trong nhà… Hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Thậm chí, Châu Trạch còn cảm thấy có chút buồn nôn.
- Tôi không ăn.
Châu Trạch vô thức lui về sau mấy bước, thối lui khỏi nhà bếp.
Vương Kha đang hết sức chăm chú làm nước chấm, nói:
- Ăn với anh cậu một chút cũng được mà.
- Tự anh ăn đi. - Châu Trạch vẫn từ chối, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua cái nồi áp suất đang sôi sùng sục kia.
- Đừng khách sau, thịt này tôi đã chọn lựa rất kỹ, hương vị chắc chắn rất ngon. - Vương Kha tiếp tục mời.
- Chị dâu đâu rồi? - Châu Trạch hỏi.
Bàn tay đang cầm đĩa của Vương Kha bỗng nhiên run lên, thái độ có hơi mất tự nhiên.
Nhưng vẫn nói:
- Cô ấy đi làm tóc rồi.
- À… - Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
Sau đó, hắn lại lần nữa liếc nhìn cái nồi áp suất.
Cảm giác buồn nôn trong ngực dường như lại tăng lên.
- Chồng à, anh lại đang nấu canh thịt hả? - Đúng lúc này, giọng của một người phụ nữ vang lên từ ngoài cửa.
Châu Trạch quay đầu, trông thấy cô ta, bỗng nhiên có cảm giác tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Là mình suy nghĩ nhiều.
- Đúng vậy, anh rất thích làm món này! - Vương Kha cười ha hả nói.
Vương phu nhân đi đến bên cạnh Châu Trạch, có chút bất đắc dĩ nói:
- Rất khó tưởng tượng đúng không, tâm lý học đại sư lúc nhàn rỗi lại thích đi hầm canh thịt, dù ăn không vô nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác này.
- Cũng được. - Châu Trạch mím môi - Khi còn bé không có điều kiện, giờ được thỏa mộng rồi!
- Lại đây, uống một chén.
Vương Kha bởi thêm một chén súp nữa, bên trên có rắc hành lá, vài giọt dầu mè và một chút tiêu trắng.
Châu Trạch bưng chén soup, đang do dự có nên cưỡng ép chính mình uống một ngụm hay không thì phát hiện…
Vương phu nhân đứng bên cạnh hắn…
Cô ta đi bằng mũi chân.
Một bước, hai bước, ba bước.
Cô ta đi đến bên cạnh nồi áp suất, giúp Vương Kha khuấy canh, đồng thời dặn: