Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 26: Thuyền Viên Mới Vô Hại (1)

Chương 26: Thuyền Viên Mới Vô Hại (1)


Thất Hương Hào rộng lớn dị thường, so với một chiếc thuyền buồm thông thường, quy mô của nó trong mắt Duncan dường như đã vượt quá giới hạn cần thiết.

Quy mô đồ sộ như vậy đồng nghĩa với kho hàng rộng lớn hơn, hỏa pháo nhiều hơn, kết cấu kiên cố hơn, cùng với tư thái ổn định hơn trước sóng gió – tất cả những điều này đều cho thấy nó đủ sức đối mặt với những thử thách đi xa gian khổ nhất.

Nhưng trước mắt Duncan còn chưa có kế hoạch gì cho cái gọi là đi xa, chiếc U Linh thuyền to lớn khác thường này chỉ mang lại cho hắn cảm giác cô độc. Nếu trên thuyền có thêm một "thuyền viên" để bầu bạn thì tuyệt không phải chuyện xấu.

Dù sao, trên con thuyền rộng lớn này vẫn còn những "phòng khách" bỏ trống.

Tiếng bước chân phá tan sự tĩnh lặng trong hành lang, Duncan mang theo con búp bê Gothic đi xuống cầu thang gỗ, đến khoang thuyền dưới boong tàu phía sau. Nơi này nằm ngay phía dưới phòng thuyền trưởng, xét về kết cấu, có thể coi là "khu cư trú thượng đẳng" trên con thuyền này. So với những khu vực hắc ám, âm u và mang theo quỷ dị khí tức ở tầng dưới, nơi này ít nhiều gì cũng sáng sủa và chỉnh tề hơn.

Duncan dừng bước trước một khoang thuyền của thuyền viên, rồi tùy ý đẩy cánh cửa gỗ khép hờ.

Bên trong là một gian phòng đơn sơ dành cho một người ở.

Trên thuyền có vài gian khoang thuyền tương tự như vậy, nhưng đều đã bỏ trống từ lâu, hoàn toàn không có dấu hiệu từng có người sử dụng.

Sau khi thăm dò sơ bộ khu vực thượng tầng của Thất Hương Hào, Duncan đã chú ý đến sự tồn tại của những gian phòng trống này. Chẳng qua lúc đó hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã đích thân chấp chưởng con U Linh thuyền này, biết được bí mật tự mình di chuyển của nó, một mối nghi hoặc liền nảy sinh.

Nếu con thuyền này căn bản không cần thuyền viên... Vậy những khoang thuyền này được chuẩn bị cho ai?

Những phòng đơn ở khoang thượng tầng rõ ràng là dành cho những người như lái chính, phó nhì, thủy thủ trưởng. Còn ở khu vực hạ tầng, có những khoang giường tầng dành cho nhiều thuyền viên. Ngoài ra, trên thuyền còn có phòng ăn và phòng đánh bạc được sử dụng rõ ràng – khác với những cánh buồm, dây thừng không cần nhân công điều khiển, bản thân sự tồn tại của những công trình này là dành cho "người".

Nhưng con thuyền này căn bản không cần thuyền viên.

Duncan khẽ cau mày, hắn đã ý thức được rằng con U Linh thuyền đang đơn độc đi trên biển này, vào một thời kỳ nào đó trong lịch sử của nó... hẳn là đã từng có thuyền viên.

Ít nhất, ngay từ khi con thuyền này mới được đóng, nó đã được thiết kế hợp lý với các công trình dành cho thủy thủ sử dụng.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến con thuyền này biến thành bộ dạng bây giờ? Đoàn thuyền viên ban đầu của con thuyền này đã đi đâu? "Thuyền trưởng Duncan" thực sự có phải là chủ nhân từ đầu đến cuối của con thuyền này hay không? Con đầu dê rừng quỷ dị kia, lại biết chút ít nội tình gì?

"Thuyền trưởng?" Một giọng nói nghi hoặc đột nhiên vang lên từ phía sau.

Suy nghĩ của Duncan bị cắt ngang ngay lập tức, đồng thời giật mình kêu lên. Ngay sau đó, hắn mới ý thức được đó là giọng của vị tiểu thư búp bê kia – hắn vậy mà nhất thời quên mất sự tồn tại của Alice.

Những ngày qua, Duncan đã quen với việc chỉ có một mình mình sống trên con thuyền này. Tiếng ồn ào của con đầu dê rừng hắn cũng đã quen tai, kết quả lúc này đột nhiên có thêm một Alice, hắn có chút không quen.

"Ta tên Duncan, ngươi có thể gọi ta thuyền trưởng Duncan – đương nhiên, gọi trực tiếp là thuyền trưởng cũng là tự do của ngươi," Duncan nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới xoay người lại nhìn vị tiểu thư búp bê đang đi theo phía sau mình, "Gian phòng này từ nay về sau sẽ là của ngươi, vào xem một chút đi."

"A, tốt!" Alice khẽ gật đầu, dò xét đầu nhìn qua vai Duncan, liếc nhìn tình hình trong phòng, sau đó liền xoay người nắm lấy chiếc hòm gỗ luôn lơ lửng sau lưng nàng, vác lên vai, cẩn thận khiêng vào phòng.

Nhìn thấy chiếc "quan tài" luôn như hình với bóng của Alice, Duncan không khỏi giật giật khóe miệng. Hắn nhìn tiểu thư búp bê cẩn thận đặt chiếc "quan tài" bên cạnh giường, lại đặc biệt cẩn thận kiểm tra lớp áo lông nhung thiên nga phủ trong quan tài, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Ngươi muốn luôn mang theo cái rương này sao?"

"Đúng vậy a," Alice đương nhiên nói, "Nếu không ta để nó ở đâu?"

"Cái rương này từng là phong ấn của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ để ý điểm này," Duncan nhíu mày, "Bây giờ xem ra, ngươi ngược lại là không thể rời xa nó."

"Phong ấn ta là những người kia, không phải cái rương có lỗi," Alice ngồi trên rương, vừa nói vừa vỗ vỗ nắp hòm gỗ, "Ngài muốn vào ngồi một chút không?"

Duncan lắc đầu: "Không cần, ngươi cảm thấy gian phòng này thế nào?"

"A, vô cùng tốt," Alice trông rất vui vẻ, nàng cứ nhìn mãi vào đồ đạc đơn sơ trong phòng, nhưng dường như đang đặt mình vào một cung điện hoa lệ, "Kia là tủ quần áo sao? Ta không có quần áo để thay, hẳn là không dùng được.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch