Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 27: Thuyền Viên Mới Vô Hại (2)

Chương 27: Thuyền Viên Mới Vô Hại (2)
Nhưng có một cái ngăn tủ rất tốt. A, còn có một cái bàn, tương lai có thể để đồ lên trên, nhưng ta hình như cũng không có gì để đặt... Có lẽ có thể dùng để đặt đầu? Chải đầu sẽ thuận tiện hơn..."

"Ngươi hài lòng là tốt rồi," nhìn một con búp bê Gothic ngồi trên quan tài hoạch định cuộc sống là một cảnh tượng rất quỷ dị, nhất là trong kế hoạch này còn xuất hiện một vài nội dung rất khả nghi, nhưng trên mặt Duncan đã từ từ lộ ra vẻ mỉm cười, rồi hắn lùi lại nửa bước, vẻ mặt khôi phục như thường, "Ngươi có thể nghỉ ngơi một lát ở đây, làm quen với môi trường này.

"Ngoại trừ cầu thang dẫn xuống tầng dưới, ngươi có thể tự do hoạt động ở tầng này và boong tàu, kết cấu ở đây không phức tạp, chính ngươi hẳn là sẽ nhanh chóng nắm bắt được vị trí của tất cả các phòng.

"Ta ở phòng thuyền trưởng, ngươi có việc có thể đến đó tìm ta – nếu ta không có ở đó, trên bàn hải đồ có một con đầu dê rừng biết nói, hắn là lái chính của ta."

Alice phía trước còn vừa nghe vừa gật đầu, đến khi nghe được hai câu cuối thì lập tức mở to mắt: "Đầu dê rừng?! Cái mộc điêu đen như mực kia?!"

"Xem ra ngươi đã chú ý tới nó."

"Ta có chú ý... Có thể ngươi nói nó biết nói?! Mà lại là lái chính của ngươi?" Alice vẻ mặt ngạc nhiên, "Ta còn tưởng rằng đây chỉ là... Thật không thể tin được!"

"...Ngươi là một con búp bê biết nói biết đi," Duncan mặt không đổi sắc nhìn Alice, "Ngươi còn cảm thấy một con đầu dê rừng biết nói là không thể tưởng tượng nổi?"

Alice ngẩn người, cúi đầu nhìn hai tay của mình, phảng phất vừa kịp phản ứng rồi lẩm bẩm: "A... Hình như cũng đúng?"

Duncan lắc đầu, quay người rời đi: "Vậy cứ như vậy, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, có chuyện thì tìm ta."

Từ phía sau hắn truyền đến giọng của Alice: "Được rồi, thuyền trưởng."

Sau khi rời đi, Duncan không đi đâu khác mà quay trở lại phòng thuyền trưởng. Hắn đến ngồi xuống bên chiếc bàn hải đồ rộng lớn, con đầu dê rừng trên bàn lập tức hoạt động, két két chuyển đầu về phía Duncan:

"A! Thuyền trưởng đã trở lại! Xem ra ngài đã thu xếp ổn thỏa cho vị nữ sĩ kia – ngài xem, giống như ta đã nói, đó là một vị nữ sĩ ôn hòa vô hại, tuyệt đối không gây phương hại cho hành trình hàng hải của ngài, còn có thể bầu bạn, trò chuyện giải buồn. Ta thấy ngài đã quyết định giữ nàng lại trên thuyền, ngài định giao cho nàng việc gì làm? Thất Hương Hào không cần nhiều người, boong tàu sẽ tự dọn dẹp, hỏa pháo sẽ tự lau chùi, khoang nước sẽ tự bảo trì... Có lẽ nàng có thể phụ trách quản lý phòng bếp? Ngài dường như luôn không hài lòng với thức ăn trên thuyền... A, nhắc đến thức ăn, chúng ta hình như cần bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn, những món thịt khô mặn chát và pho mát cứng trong kho có lẽ đã hơi cũ, dù thủy thủ thô lỗ sẽ không kén chọn đồ ăn trên biển, nhưng Duncan thuyền trưởng vĩ đại tất nhiên..."

Duncan cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung, giờ khắc này hắn lại một lần nữa vững tin một điều: Có con đầu dê rừng ồn ào này, hắn thật sự cần một "đối tượng trò chuyện bình thường" như Alice!

"Im miệng," hắn trừng mắt nhìn đầu dê rừng, sau khi người kia im bặt mới nói tiếp, "Vừa rồi khi Alice ở đây ngươi lại im thin thít, ta còn tưởng rằng ngươi cuối cùng đã học được cách giữ im lặng."

"Thuyền trưởng phỏng vấn thuyền viên mới thì không thể xen vào, đây là quy tắc trên biển, dù ta là thuyền phó trung thành kiêm phó nhì kiêm thủy thủ trưởng kiêm..."

Duncan không đợi đầu dê rừng nói xong (trên thực tế, nếu hắn không ngắt lời, con đầu dê rừng này căn bản sẽ không nói hết): "Những ngày này chú ý đến mọi động tĩnh của con búp bê kia."

"A... A? Muốn theo dõi vị nữ sĩ kia? Ngài vẫn chưa yên tâm về nàng? A a, cũng đúng, cần thiết cẩn thận là làm thuyền trưởng..."

"Nàng có rất nhiều bí mật, mà lại không nói hết ra, có lẽ vì chính nàng cũng không biết, cũng có thể... là vì một mục đích nào đó đang cố ý che giấu. Tóm lại, dù thế nào, nàng chung quy là một con búp bê bị nguyền rủa, lại còn mang danh hiệu Dị Thường 099," Duncan từ tốn nói, "Trước đó, những người trên con thuyền kia đã dùng trùng điệp phong ấn để ngăn Alice rời khỏi chiếc hòm gỗ kia, nhưng bây giờ con búp bê bị phong ấn đang nghênh ngang hoạt động trên thuyền của ta, ta cần bỏ ra chút thời gian để xác nhận Alice thực sự là một con búp bê vô hại... Dù chỉ là vô hại trên Thất Hương Hào cũng được."

(Mẹ ơi!)




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch