Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 100: Rời Sơn Cốc

Chương 100: Rời Sơn Cốc
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Giọng nói vang vọng trong sơn cốc, tất cả thí sinh bên trong đều nghe thấy giọng nói phát ra từ chiếc loa công suất lớn.

Mục Thiết Anh còn chưa tỉnh hồn lại lúc này mới kịp phản ứng, vừa nhìn thấy Đại Tử thì nàng liền nhận ra thân phận của người xuất thủ
là ai. Nàng hiếu kì đưa mắt nhìn A Ngốc, nhưng nàng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, chỉ luôn miệng nói cảm ơn với Cao Bằng
đang đi từ một bên khác của rừng cây ra:

- Cám ơn bạn, thật sự cám ơn!

Khi Mục Thiết Anh nói ra câu này thì hốc mắt đỏ lên, bất tri bất giác nàng mới phát hiện được một màn vừa rồi nguy hiểm cỡ nào. Nếu
như không phải được Cao Bằng cứu giúp thì nằm trên mặt đất cũng không phải là con quái vật này mà chính là nàng.

Dù sao ngự thú có cường đại hơn thì đó cũng là năng lực thuộc về ngự thú, không có nhiều liên quan với bọn họ.

Nếu bọn họ chết thì mọi chuyện cũng kết thúc.

- Là bạn bè với nhau, không cần phải khách khí như thế.

Cao Bằng gật đầu, sau đó nói với Mục Thiết Anh:

- Nếu không thì chúng ta kết bạn đi cùng, trên đường đi tôi có gặp hai con quái vật giống nhau như đúc. Trụ sở huấn luyện trong mảnh
sơn cốc này hẳn đã xảy ra vấn đề gì đó, nếu bạn mà đi một mình thì tương đối nguy hiểm.

Mục Thiết Anh cảm kích đưa mắt nhìn Cao Bằng, do dự một chút,

- Có thể mang theo hai người nữa hay không, đó là hai em họ của tôi, chiến lực ngự thú của các nàng cũng không phải là rất mạnh. . .
- Có thể.

Cao Bằng nói,

- Bạn gọi các nàng đến đây, trong sơn cốc này quả thật có chút nguy hiểm.

Đối với Cao Bằng thì mang theo một vướng víu cũng là mang, mang theo hai vướng víu cũng là mang, không có khác biệt quá lớn.

Hai chị em Mục Thanh Loan và Mục Thanh Yến hiếu kì dò xét Cao Bằng, sau đó rất nhanh lực chú ý của Mục Thanh Yến đã bị A Ngốc
hấp dẫn. Trong lúc chiến đấu, áo bào đen của A Ngốc đã xuất hiện rất nhiều vết rách, xuyên thấu qua vết rách đó có thể mơ hồ nhìn
thấy xương cốt màu xám bạc,

- Nó là khô lâu sao?

Mục Thanh Yến hiếu kì hỏi thăm.

- Có đúng không.

Cao Bằng đang phân biệt hướng ra của sơn cốc nên tùy ý trả lời qua loa.

- À.

Mục Thanh Yến hiểu được Cao Bằng không muốn nói nhiều, cũng không có tiếp tục quấy rầy hắn, chỉ là thỉnh thoảng vẫn hiếu kì quan
sát A Ngốc.

..

- Lần huấn luyện này tạm thời bỏ dở, chờ sau khi dọn dẹp sạch sẽ sơn cốc lại lựa chọn thời gian để tiếp tục huấn luyện, thời gian cụ
thể sẽ thông báo sau.

Tổng huấn luyện viên Trần nói với vẻ mặt không biểu cảm, lời ít ý nhiều, không muốn nhiều lời.

Sau đó trực tiếp phất tay để các học sinh giải tán.

Trên xe, Cao Bằng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.

Đây chính là thế giới sau tai biến, không có địa phương nào tuyệt đối an toàn. Còn nhớ vào tháng trước ở Châu Phi, có một tòa căn cứ
bị quái vật triều nổi giận công phá. Căn cứ vào điều tra của liên minh, tựa hồ có người nào đó bắt con non của một quái vật cấp Lĩnh
Chủ đưa đến căn cứ.

Sau đó quái vật cấp Lĩnh Chủ nổi giận suất lĩnh quái vật triều công phá phòng tuyến của căn cứ. Cuối cùng, sau khi trả lại con non và
điều động ngự thú cấp Lĩnh Chủ của liên minh đi mới có thể khu trục quái vật cấp Lĩnh Chủ kia ra khỏi căn cứ.

Toà căn cứ kia bị tổn thất nặng nề, thương vong hơn vạn, cộng thêm vô số kiến trúc bị phá hủy.

Tuy nhiên, bởi vì khoảng cách với khu Hoa Hạ quá xa, bởi vậy khu Hoa Hạ bên này cũng không chú ý nhiều.

- Hôm nay thật sự cám ơn bạn.

Mục Thanh Loan nói lời cám ơn với Cao Bằng.

- Không cần cám ơn, tôi nghĩ dưới tình huống đủ khả năng thì ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Cao Bằng lắc đầu xin từ chối.

Một nhóm bốn người cứ trò chuyện trên xe như thế.

Sau đó trong lúc lơ đãng Cao Bằng quay đầu, đột nhiên giật mình kêu lên. Chỉ thấy sau lưng hắn có một nam sinh cạo đầu húi cua, trên
lỗ tai còn đeo bông tai, khoác tay lên trên chỗ tựa lưng của Cao Bằng, gần sát với hắn. Thậm chí Cao Bằng còn có thể cảm nhận được
hơi thở của nam sinh kia.

Người này không phải là gay chứ?

Chỉ thấy nam sinh đầu húi cua giống như cười mà không phải cười, nói với Cao Bằng:

- Người anh em, tôi nhớ hình như buổi sáng chúng ta cũng ngồi cùng một chỗ, đúng là duyên phận mà.
Cao Bằng nhận ra người này, đó chính là một trong những người bị hắn khóa ở trong nhà an toàn.

- Đúng là rất có duyên phận.

Cao Bằng nhẹ nhàng gật đầu.

- Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi?

Nam sinh đầu húi cua nói một cách chắc chắn.

- Không phải là giống như, mà là chúng ta thật sự đã từng gặp qua, đã từng cách nhau bởi một bức tường.

Khóe miệng Cao Bằng hơi nhếch lên, thản nhiên thừa nhận. Nhìn bộ dạng này của đối phương thì rõ ràng đã nhận ra được giọng nói
của hắn, so sánh với việc sau đó đám người đối phương sẽ không ngừng làm phiền hắn thì không bằng trực tiếp dứt khoát để giải quyết
rõ ràng.

Hắn không có gì phải sợ hãi, bên trên mỗi chiếc xe buýt đều có một huấn luyện viên và một đầu Ngân Nguyệt Lang đang nằm sấp.
Những người này tuyệt đối sẽ không dám động thủ ở trên xe, về phần xuống xe. . . Ai khi dễ ai cũng không biết được.

Nam sinh đầu húi cua sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới tên tiểu tử này thế mà lại trực tiếp thừa nhận.

Tục ngữ thường nói, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt. Vừa nghe thấy Cao Bằng thừa nhận, nam sinh đầu húi cua vẫn đang một mực
chịu đựng lửa giận rốt cuộc không nhịn được nữa. Hai tay hắn gắt gao nắm lấy thắt lưng, nửa ngồi nửa đứng, nói với vẻ mặt phẫn nộ:

- Rốt cuộc tìm đã được cháu trai nhà mày.

- Miệng ngươi làm sao thối như vậy?

Mục Thiết Anh nhíu lông mày lại, trực tiếp đứng dậy, thân hình cao hai mét cộng thêm cánh tay tráng kiện, từ trên cao nhìn xuống nam
sinh đầu húi cua.

- Không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng thối của ngươi lại! Ngày đó ta cũng có mặt, làm sao nào, muốn tìm phiền phức?

Mục Thiết Anh lạnh lùng nói.

Nam sinh đầu húi cua sửng sốt, mặc dù Mục Thiết Anh là nữ sinh, nhưng dáng người cường tráng như thế nên vô cùng có lực uy hiếp.

Ngày đó Mục Thiết Anh không có nói gì, cho nên hắn cũng không biết Mục Thiết Anh cũng ở đó. Hắn hé môi, muốn nói lại thôi, muốn
nói lại dừng, cuối cùng quên mất phải nói cái gì.

Thân thể Mục Thiết Anh cường tráng tựa như một tòa núi nhỏ, nhìn xuống hắn từ trên cao.

Sắc mặt nam sinh đầu húi cua trắng bệch, hôm nay hắn không đi cùng với mấy người bạn kia, nếu không thì làm sao lại bị động như
vậy,

Hắn cười khan một tiếng, lại lần nữa ngồi xuống.

Thấy nam sinh đầu húi cua sợ, lúc này Mục Thiết Anh mới ngồi xuống. Bộ dáng bá đạo vừa rồi thực sự để cho Cao Bằng xem trọng
Mục Thiết Anh hơn một chút, không nghĩ tới bình thường Mục Thiết Anh hòa hòa khí khí, thế mà cũng có một mặt "Hán tử" như thế.

Lộ trình sau đó, vẻ mặt nam sinh đầu húi cua tràn đầy sự không cam lòng, còn có chút tức giận, nhưng cũng chỉ dám vụng trộm dò xét
bóng lưng Cao Bằng.

Sau khi xuống xe, Cao Bằng và đám người Mục Thiết Anh vừa nói vừa cười chia tay. Sau khi vẫy tay tạm biệt, Cao Bằng một thân một
mình trở về nhà.

Đi qua một giao lộ, phía trước có hai người lặng lẽ đứng ra, nam sinh tóc húi cua xuất hiện, sau lưng cũng có hai người ngăn chặn
đường lui của Cao Bằng.

Ở bên cạnh bọn họ còn đứng bốn đầu ngự thú. Nam sinh tóc húi cua nhe răng cười, sau đó mở miệng nói:

- Không nghĩ tới hả, không nghĩ tới chúng tao lại chờ mày ở trên đường về nhà, có kinh hỉ hay không? Có bất ngờ hay không?

Sau lưng bọn hắn có đứng bốn đầu ngự thú với hình dạng khác nhau, nhưng không có một con nào vượt qua cấp 10.

Cao Bằng im lặng, tựa như đang nhìn mấy tên ngu ngốc.
Các người mang theo bốn đầu ngự thú vớ va vớ vẩn, ngay cả cấp tinh anh còn chưa thể đạt tới để đến chặn đường ta. . .

Ta hoài nghi, ngay cả Đại Tử cũng có thể một mình giải quyết hết.

Đại Tử,

-???

Cao Bằng tranh thủ thời gian sờ sờ đầu Đại Tử, ý nói ta tuyệt đối không có ý xem thường ngươi.




Trang 51# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch