Có đôi khi Cao Bằng suy nghĩ, có phải chính mình đã quá keo kiệt với A Ngốc hay không.
Bình thường cũng chỉ ăn mấy căn lá tùng, bây giờ lại nghèo túng đến mức cần phải đi dã ngoại ăn cỏ mà sống.
Thảm hại hơn chính là. . . Chỉ vụng trộm ăn chút cỏ mà còn bị ác bá cùng thôn Đại Tử tống tiền.
Đương nhiên đây đều là nói đùa, trên thực tế Cao Bằng đã nhìn thấy vật mà A Ngốc đang ăn là gì. Đó là một loại thực vật tên là Âm Tuyến Quyết, thích sinh trưởng ở nơi có âm khí nặng và ẩm ướt.
Đối với quái vật hệ vong linh như A Ngốc, loại thực vật này hẳn là rất có "Dinh dưỡng".
Bởi đoạn thời gian trước vì có thể ký kết khế ước với A Ngốc mà hắn phải ngăn chặn nó trưởng thành, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài cũng không cho A Ngốc ăn đồ ăn giàu "Dinh dưỡng".
Bây giờ xem ra, A Ngốc chắc đã nhịn quá sức rồi.
- Chờ chúng ta ra khỏi sơn cốc, ta sẽ mua cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon.
Cao Bằng cười nói với A Ngốc.
A Ngốc lưu luyến không rời nhổ đứt một cọng Âm Tuyến Quyết cuối cùng trên mặt nhét vào trong miệng, lúc này mới đứng dậy.
Đại Tử vẫn luôn treo trên người A Ngốc bị quăng xuống đất, trăm chiếc chân chỉ lên trời, phần bụng ngửa lên, da bụng bóng loáng màu trắng tỏa sáng lấp lánh. Nó phải vặn vẹo vài vòng thì thân thể mới lật lại được, trong miệng phát ra thanh âm bất mãn.
..
Đây là ngày thứ sáu ở trong sơn cốc, Mục Thiết Anh đang hành tẩu trong rừng rậm, phía trước có Liên Tử mở đường, ở bên cạnh nàng là hai nữ sinh có tuổi tác tương tự, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Đương nhiên, ở trước mặt nàng cơ hồ không có một nữ sinh nào có thể xưng là cao lớn.
Hai người này đều là em họ của Mục Thiết Anh, khi người nhà các nàng biết Mục Thiết Anh học cùng một trường liền ủy thác cho Mục Thiết Anh lập tổ đội với các nàng.
Dù sao cũng chỉ là hai nữ hài tử, mà vóc người của Mục Thiết Anh lại rất cao lớn. . . Làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Có kinh nghiệm thám hiểm lần trước với Cao Bằng, lần này Mục Thiết Anh xe nhẹ đường quen. Đầu tiên là tìm đến một nhà an toàn tương đối vắng vẻ, sau đó lấy nhà an toàn làm cứ điểm không ngừng thăm dò ra bốn phía.
- Chị họ, chị thật là lợi hại! Chị biết thật nhiều đồ vật.
Trong ánh mắt của Mục Thanh Loan tràn đầy sùng bái. Dưới cái nhìn của nàng, vị chị họ này của chính mình học rộng tài cao không gì không biết, không chỉ riêng thành tích tốt, hiểu biết đồ vật cũng nhiều như thế.
Lần trước nàng và em của mình phụ thuộc vào một đội ngũ cỡ lớn ba mươi mấy người của lớp học, kết quả bởi vì ý kiến trong đội ngũ xung đột và nhân viên mâu thuẫn. Bảy ngày sau đó, đội ngũ ban đầu có ba mươi mấy người cũng chỉ còn lại có mười mấy người.
Cuối cùng còn phải ăn quả dại mới sống sót qua bảy ngày.
- Xuỵt.
Mục Thiết Anh nhẹ nói. Liên Tử trước mặt có vẻ có chút bất an, tựa hồ cảm giác được gì đó không ổn.
- Chúng ta lui trở về trước.
Mục Thiết Anh quả quyết ra lệnh. Nếu lúc bình thường, loại phương pháp này trên cơ bản cũng có thể khiến cho các nàng vượt qua phần lớn hiểm cảnh.
Dù sao thực lực của Liên Tử không yếu, dưới tình huống bình thường, cũng không có quái vật nào lựa chọn xung đột chính diện với nó. Cùng lắm bọn chúng cũng chỉ đưa ra cảnh cáo, sau đó tùy tiện xua đuổi đám người Mục Thiết Anh ra khỏi lãnh địa là đủ.
Mặt đám người hướng về phía trước, chậm rãi lui lại.
Liên Tử càng ngày càng bất an, trong lỗ mũi phun ra từng đạo hơi thở màu trắng bạc, bốn cái móng tráng kiện giẫm đạp tại chỗ.
- Nguy hiểm, nguy hiểm.
Giọng nói của Liên Tử vang vọng trong đầu Mục Thiết Anh.
Đồng thời hai con ngự thú khác cũng bất an phát ra tiếng kêu. Trong đó, một là ngự thú cùng loại với Đỗ Quyên Điểu, lông vũ cả người hiện lên màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, con mắt màu xanh sẫm, đậu trên bờ vai của Mục Thanh Loan, hơn phân nửa thân thể đều trốn vào trong mái tóc.
- Bố cốc, bố cốc.
Lam Hải Đỗ Quyên Điểu khẩn trương kêu. Bởi vì tiếng kêu của nó nghe vào tựa như hai chữ bố cốc, cho nên có địa phương nó cũng được gọi là chim Bố cốc.
Ngự thú khác là một con khỉ nhỏ cao nửa mét, bên ngoài thân mọc đầy lông tơ màu xám, gương mặt màu trắng, trên mặt còn có một chút hoa văn màu đỏ. Diễm Quyển Quái Hầu, đây là tên của đầu ngự thú này, nó là một loại ngự thú rất linh hoạt, móng vuốt trên cánh tay rất sắc bén.
Bùn đất dưới chân đột nhiên run rẩy, sau đó bật lên một mảng sóng đất lớn, tựa như mảnh đất này đã biến thành một mảnh đầm lầy, mà tại chỗ sâu trong đầm lầy này có ẩn giấu một đầu quái vật khủng bố.
Sau một khắc, một cái đầu to lớn tròn căng thò ra từ trong bùn đất, phía trên còn mang theo từng lớp từng lớp dịch nhờn trong suốt, sau đó nó hung hăng bổ đến, đâm vào trên bụng Liên Tử,
Liên Tử đau đến mức phát ra một tiếng kêu rên.
- Hai người các ngươi đi nhanh một chút!
Mục Thiết Anh vội vàng nói.
Hai chị em Mục Thanh Loan đang hoang mang lo sợ, khi nghe thấy chị họ nói thì tranh thủ thời gian quay người chạy, phảng phất bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Liên Tử gặp tập kích, tranh thủ thời gian nâng lên chiếc đùi tráng kiện như cây cột giẫm đạp phản kích. Mặt đất hỗn độn, một làn sóng đất nổ bắn ra ngoài, Liên Tử giẫm ra một cái hố sâu, bùn đất văng tung tóe khắp nơi.
Con quái vật kia lần nào cũng kịp thời rụt đầu về, tựa như con chuột đất trong trò chơi đập chuột.
Liên Tử phóng tới Mục Thiết Anh, sau đó Mục Thiết Anh ôm lấy lớp da dầy trên lưng nó, xoay người nhảy lên.
Ầm ầm ——
Liên Tử giẫm vào khoảng không, lớp bùn đất dưới chân chẳng biết lúc nào đã bị móc rỗng một khoảng lớn, chỉ lưu lại một hố sâu. Một cước này của Liên Tử trực tiếp giẫm sập lớp bùn đất bên ngoài, làm nó lảo đảo mất trọng tâm, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Tê hí.
Thanh âm vang dội đầy âm trầm truyền đến từ phía sau, một con giun màu đỏ sậm chui ra từ lòng đất.
Cái đuôi uốn lượn về phía trước, trên đỉnh tách ra, lộ ra từng chiếc giác hút giống hình dáng hoa cúc. Tiếng kêu vang dội này chính là được truyền ra từ bên trong giác hút đó. Giác hút sau khi phóng ra ngoài thì nhắm thẳng đến mục tiêu là Mục Thiết Anh đang ngồi trên lưng Liên tử!
Tên quái vật : Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn
Đẳng cấp quái vật : Cấp 16
Phẩm chất quái vật : Phẩm chất Tinh Nhuệ Thuộc tính quái vật : Hệ Thổ
Nhược điểm quái vật : Hệ Lôi
Nhìn thấy cái đuôi càng ngày càng gần, trong mắt Mục Thiết Anh lộ ra sự tuyệt vọng. Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng xé gió kịch liệt, một đại thủ bạch cốt giết ra, sau đó nắm vào chiếc giác hút này của con giun, hung hăng xé ra ngoài.
Con giun phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, giác hút bị ngạnh sinh sinh kéo đứt, huyết nhục văng tung tóe.
Một con rết màu tím nhanh chóng bò đến, hai chiếc râu màu hoàng kim trên trán uốn lượn dán vào lớp vỏ ở lưng, phát ra từng âm thanh lốp bốp của dòng điện. Vỏ lưng tựa hồ có công hiệu dẫn điện, liên đới bên ngoài thân thể của Đại Tử đều toát ra một tầng hồ quang điện rậm rạp.
A Ngốc ném con giun này lên trên lưng Đại Tử, trong nháy mắt con giun liền co quắp, rất nhanh đã bị điện giật chết. Cuối cùng còn bị điện giật đến mức cả người đen kịt như than cốc, phát ra mùi vị cháy khét tràn ngập trong không khí.
- Loại giun này càng ngày càng nhiều.
Cao Bằng nhíu mày. Đây là lần thứ ba hắn gặp phải loại giun này, hai lần trước gặp phải đều chỉ có phẩm chất phổ thông, lần này lại gặp phải một con giun có phẩm chất Tinh Nhuệ.
Cao Bằng không biết những học sinh khác đối phó với loại giun này thế nào, hắn có A Ngốc và Đại Tử nên đối phó với chúng cũng không khó khăn lắm. Nhưng mà, những học sinh khác chỉ sợ sẽ rất khó khăn, dù sao loại giun này bình thường đều ẩn núp trong lòng đất.
Đột nhiên trong sơn cốc truyền ra giọng nói vang dội của cảnh giáo:
- Tất cả thí sinh tham gia huấn luyện xin chú ý! Tất cả thí sinh tham gia huấn luyện xin chú ý! Lần huấn luyện dã ngoại ở sơn cốc này đã kết thúc! Lần huấn luyện dã ngoại ở sơn cốc này đã kết thúc!