Chương 59: Khu Huấn Luyện Thực Địa Ngoài Hoang Dã Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Nhìn thảm trạng của Tử Kim Hạt chỉ còn thở thoi thóp trong lồng sắt, mấy người bên ngoài cảm thấy có chút không đành lòng, quay người đi không muốn xem một màn này.
Cao Bằng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thu hồi ánh mắt, lấy ra khăn ướt nhẹ nhàng lau lau vết máu dính trên đầu Đại Tử.
Hiện tại bọn họ chỉ thảnh thơi xem quái vật chiến đấu trong lồng, còn được huấn luyện viên đứng một bên bảo vệ, không những thế trong lúc nguy cấp còn được phái ra Ngân Nguyệt Lang cứu viện.
Tuy rằng không thể cam đoan mỗi lần đều thành công cứu viện trăm phần trăm, nhưng ít ra tỷ lệ cũng có chín thành trở lên.
Chờ tới lúc chân chính ra ngoài hoang dã thì quái vật cũng sẽ không suy xét ngươi là ai, có thân phận hay địa vị gì. Trong mắt chúng nó, ngươi chỉ thuần túy là một con mồi.
Một con mồi có hương vị tươi ngon.
Nếu còn không điều chỉnh tư tưởng lại thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Lúc đầu Cao Bằng cũng có chút không đành lòng, tuần trước huấn luyện viên từng lựa chọn một con thỏ lớn với bộ lông xanh vô cùng đáng yêu làm quái vật huấn luyện.
Không thể không nói, sắc đẹp luôn là thứ vô cùng có giá trị trên thế giới này.
Nhìn thấy con thỏ lớn đáng yêu bị thương chảy máu, không ngừng kêu rên trong lồng như vậy, chính là một loại khảo nghiệm và dày vò vô cùng to lớn với những người có tâm hồn lương thiện.
Đối với những người có tâm hồn lương thiện xác thật không thể dùng bất luận ngôn ngữ gì để trách cứ họ, có trái tim lương thiện, có lòng đồng cảm là một chuyện tốt, chứng minh thế giới này vẫn rất sáng sủa. Nhưng đáng tiếc, có những lúc con người ta cần phải học cách phải nhẫn tâm.
Đôi khi đối ngoại cứng rắn không phải vì muốn làm tổn thương bất kỳ kẻ nào, mà đơn thuần chỉ là vì bảo vệ bản thân, bảo vệ hy vọng và những thứ quan trọng với mình không bị tổn hại.
Cao Bằng nhớ rõ trước khi xảy ra tai biến, ở trên internet, hắn từng xem qua một đoạn văn thế này:
Ta mặc kệ thế giới này có bao nhiêu đen tối, đồng thời cũng mặc kệ ngươi có được bao nhiêu quyền thế.
Ta chỉ muốn tất cả những tên khốn có ý đồ làm tổn thương tiểu thiên sứ của ta hiểu rõ.
Ta sẽ dùng cánh tay 50cm của mình, vặn đầu ngươi xuống nhét vào trong *.
…
Dưới ánh mặt trời gay gắt, tất cả đồ vật có thể phản quang đều trở nên chói mắt.
Nhẹ nhàng vuốt lớp giáp xác lạnh như băng của Đại Tử, một tia lạnh lẽo từ trên giáp xác truyền vào lòng bàn tay, vỗ vỗ đầu Đại Tử, Cao Bằng nhỏ giọng nói với nó:
- Nghỉ ngơi một lát đi, mày cũng chiến đấu mệt mỏi rồi.
Đại Tử nghe lời nằm rạp trên đất, Cao Bằng thò tay vào túi xách lấy ra một cái dù che nắng. Một người và một rết lẳng lặng nấp dưới bóng râm của cái dù.
- Tất cả các bạn nhanh chóng tập hợp, có việc quan trọng cần thông báo.
Huấn luyện viên Trương Nhẫn Bách vỗ tay triệu tập mấy nhóm học sinh xung quanh.
- Trên cơ sở các bạn đã huấn luyện không tồi, bắt đầu từ ngày mai, các bạn có thể báo danh đi khu căn cứ huấn luyện thực địa ngoài hoang dã trước, thời gian huấn luyện là một tuần, trường học bên này đã cho phép nghỉ, sau khi các bạn trở về có thể thương lượng lại với người lớn trong nhà, phí báo danh là 5 điểm tín dụng.
Trương Nhẫn Bách lớn tiếng nói một phen.
Khu huấn luyện thực địa ngoài hoang dã?
Cao bằng có chút kinh ngạc, cái bút tích này cũng quá lớn đi.
- Cuối cùng tôi xin trịnh trọng nhắc nhở các bạn!
Trương Nhẫn Bách nghiêm sắc mặt rồi nói:
- Nếu muốn báo danh tham gia thì yêu cầu phải ký giấy bảo hiểm tử vong.
Đầu tiên là yên tĩnh, sau đó hóa thành ồ lên, chúng sinh trăm vẻ chẳng qua đều như thế.
- Thưa huấn luyện viên, báo danh còn cần phải bỏ tiền sao ạ?
Có học sinh mặt ủ mày ê hỏi.
Đối với một số gia đình mà nói tuy rằng 5 điểm tín dụng không phải là một con số lớn gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải một con số nhỏ.
- Thưa huấn luyện viên, chẳng lẽ chúng em không được miễn phí đi huấn luyện ư? Vì sao vẫn phải đóng tiền nữa vậy?
Một bạn học sinh trề môi reo lên.
Huấn luyện viên đưa mắt nhìn bạn học sinh vừa nêu nghi vấn, sau đó đáp rằng:
- Em có thể lựa chọn không đi, hoặc là đi khu căn cứ huấn luyện thực địa ngoài hoang dã do tư nhân tổ chức.
Huấn luyện viên lại đưa mắt nhìn sang các bạn học sinh khác rồi nói tiếp:
- Các tổ chức tư nhân đi một tuần ít nhất cũng phải tốn 20 điểm tín dụng, vì vậy giá cả này của chính phủ rất bình dân đúng không nào? Huống hồ bắt Ngự thú không tiêu phí tinh lực và thời gian sao? Xây dựng căn cứ thì không tốn hao nhân lực và tiền tài ư? Chính phủ thiếu nợ các bạn chăng?
Người nọ cứng họng, ngậm miệng lại không tiếp tục lên tiếng nữa.
Bạn học sinh vừa mới nói chuyện này thật là thẳng thắng, Cao Bằng quay đầu nhìn qua.
Ồ, hóa ra là chủ nhân của con Kê Bà Long kia.
Kê Bà Long kẹp chặt hai chân, hai mắt mông lung đầy nước mắt, cụp đuôi ủ rũ đứng bên cạnh chủ nhân.
- Nếu các bạn không muốn tự bỏ tiền ra thì vẫn còn có một loại biện pháp nữa.
Huấn luyện viên mở miệng nói tiếp:
- Đó chính là ký kết hợp đồng với liên minh, từ đây tất cả phí dụng trong lúc huấn luyện sẽ do liên minh gánh vác, không cần các em phải lo lắng, toàn bộ đều được chính phủ cung cấp. Bạn học nào đã ký hợp đồng thì sau khi tốt nghiệp chỉ cần bỏ ra 8 năm tòng quân là được, 8 năm sau các bạn sẽ không bị cưỡng ép phải tiếp tục tòng quân nữa, có thể tự do lựa chọn xuất ngũ. Hơn nữa, nếu như có thể thi đậu trường quân đội thì thời gian học tập ở trường quân đội cũng được tính trong 8 năm này.
Một số bạn học có điều kiện gia đình không mấy khá giả đều sáng cả hai mắt lên, bắt đầu suy tư.
Một vài người lẩm bẩm tự nói một mình rằng: “Nếu mình có thể thi đậu, trừ 4 năm học trong trường thì sau khi tốt nghiệp, mình chỉ cần tham gia quân đội thêm 4 năm nữa là được... Quả thực lời to rồi!”
Cái chính sách này cũng rất thông minh, không hề cưỡng ép mà để tự bản thân học sinh ra quyết định có nên lựa chọn tòng quân hay không, lại còn đưa ra một cái nhìn tựa như chính sách ưu đãi, trên thực tế nếu những người có thể thi đậu trường quân đội mà nói, bất kể là tiềm lực hay năng lực khẳng định đều mạnh mẽ hơn so với những học sinh trực tiếp tòng quân.
Đồng thời xác suất xuất hiện cường giả cũng lớn hơn nữa.
Để một đám cường giả cống hiến trong 4 năm, và một đám chiến sĩ bình thường cống hiến 8 năm, loại nào trong hai loại này càng có lời hơn thì còn phải nói sao?
Đáp án là chính phủ có lời nhất.
Ngoại trừ giá cả ở ngoài, giấy bảo hiểm tử vong cũng là một loại đồ vật khiến cho học sinh cảm thấy sợ hãi và xa lạ.
- Ký rồi sẽ chết sao?
Có người nghĩ xa hơn bèn hỏi.
Nghênh đón cậu ta chính là ánh mắt khinh bỉ của đám người xung quanh.
- Học sinh đặc biệt sở trường Ngự sử “thi đại học” không giống với những cuộc thi thông thường, cho nên các bạn nhất định phải trân trọng cơ hội đặc huấn lần này.
Huấn luyện viên nghiêm túc dặn dò.
- Ký giấy bảo hiểm tử vong rồi không nhất định sẽ chết, nhưng mà nếu như em tiếp tục duy trì chỉ số thông minh hiện tại thì chữ “không” này rất có thể sẽ bị xóa đi.
…..
Ngày hôm sau, Cao Bằng đến trường thì thấy từng hàng xe bọc thép đỗ ngay ngắn trước cổng, chẳng khác nào một hàng rồng rắn nối đuôi nhau từ cổng trường kéo dài về phía trước, ít nhất cũng ba mươi chiếc xe.
Sau khi đóng tiền báo danh rồi lên xe bọc thép, Cao Bằng thấy trong xe đã ngồi đầy người từ bao giờ. Sau khi mỗi chiếc xe đều đã kín chỗ thì trực tiếp xuất phát, Ngự thú được thống nhất sắp xếp trên một chiếc xe tải lớn phía sau.
Tiếng động cơ gầm rú trầm thấp, bên trong xe hẳn đã được trang bị hệ thống giảm xóc, chẳng quản tốc độ có cao đến mấy cũng không cảm nhận được bao nhiêu chấn động.
Cảnh vật ngoài cửa sổ như tàn ảnh không ngừng lui nhanh về sau, nhìn một chút thôi cũng choáng váng đầu óc, Cao Bằng nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.
Cuối cùng xe buýt dừng lại trước một thung lũng, đoàn người nối đuôi nhau xuống xe, há mồm hít thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành của rừng rậm.
Thảm thực vật xung quanh thực phong phú, nhưng có thể nhìn ra dấu vết đã bị con người dọn dẹp qua.
Trước mắt là một cái khe núi vô cùng lớn, phóng tầm mắt tính toán một phen, độ cao ít nhất cũng đến mấy trăm mét.
Cửa ra vào thung lũng là một con cái lỗ thủng lớn từ trên xuống dưới hầu như chém thung lũng ra thành hai đoạn, có ba chiếc xe đỗ lại trước thung lũng, không ít học sinh đứng túm tụm xung quanh.
Ở lối vào thung lũng được bố trí mấy trạm kiểm soát nghiêm mật, toàn bộ binh lính trong phiên trực đều được trang bị súng thật đạn thật, sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận đánh giá bốn phía.
- Tới rồi! Chính là nơi này!
Huấn luyện viên dẫn đường mở miệng nói:
- Trước tiên các em hãy chờ một chút, đợi tất cả mọi người đến đông đủ chúng ta sẽ cùng nhau đi vào.