Sau khi mọi người tập hợp đủ, tổng huấn luyện viên Trần gọi tất cả mọi người đến, lớn tiếng nói.
- Nếu những ai đứng ở chỗ này chính là những người đã báo danh, thì trong lần huấn luyện này không thể rời đi, nếu có người rời khỏi giữa chừng, một khi rời khỏi thì cũng chính là rời khỏi lần huấn luyện này.
- Người chúng ta muốn không phải là người nhu nhược!
Tổng huấn luyện viên Trần dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mọi người, sau đó lạnh giọng nói.
- Cái mà phía dưới phân phát cho các bạn chính là đồng hồ thân phận, bên trong có trang bị hệ thống định vị, có kim chỉ nam để dùng, có nút cầu cứu khẩn cấp, đương nhiên cũng có công dụng cơ bản nhất của đồng hồ. Các bạn đều là học sinh cao trung, cũng không cần để tôi phải giải thích những từ đó có nghĩa là gì chứ? Có muốn tôi giải thích cho các bạn hay không?
Không có người trả lời.
Tổng huấn luyện viên Trần gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó nói tiếp.
- Vùng sơn cốc này là khu căn cứ huấn luyện hoang dã mà quân khu chúng tôi dọn dẹp ra cho các bạn! Yên tâm đi, mỗi tấc đất trong sơn cốc này đều được chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không để sót bất cứ quái vật cấp thủ lĩnh nào ở đây! Hơn nữa trong sơn cốc có 95% trở lên đều là quái vật cấp bình thường, quái vật cấp tinh anh chỉ chiếm khoảng 5%, mà nhiệm vụ của các bạn chính là sinh hoạt ở đây một khoảng thời gian!
Kinh ngạc!
Đoàn học sinh cao trung này hoàn toàn kinh ngạc.
Chúng ta còn chưa có học tập kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã đâu, chuyện này cũng quá khó khăn rồi.
- Ở trong sơn cốc có một số phòng an toàn, những phòng an toàn này đều được chế tạo từ vật liệu thép đặc biệt, trên cơ bản thì chỉ có quái vật cấp thủ lĩnh trở lên mới có thể công phá phòng ngự của phòng an toàn, cho nên lực phòng ngự của nó không cần lo lắng. Hơn nữa, trong phòng an toàn cũng có một số lượng đồ ăn nhất định, hẳn là đủ cho các bạn ăn, nhưng còn Ngự thú của các bạn thì …. Chút ít đồ ăn đấy khẳng định là không đủ no, buổi tối các bạn cũng có thể nghỉ ngơi ở trong phòng an toàn, cũng có thể là ban ngày nghỉ ngơi buổi tối đi ra ngoài, dù sao các bạn chỉ cần sinh tồn ở trong đây bảy ngày.
Nói xong, tổng huấn luyện viên Trần còn nói thêm mấy câu ý vị thâm trường.
- Người sống một đời có rất nhiều loại cách sống. Các bạn muốn sống như thế nào là tùy vào quyết định của chính mình. Ăn phân hay là ăn thịt, liền xem các bạn có đủ tàn nhẫn đối với chính bản thân mình hay không, có nắm chắc hay không thì hoàn toàn quyết định bởi bản thân các bạn. Cuối cùng, tổng huấn luyện viên Trần còn nói thêm một câu hài hước.
- Yên tâm, đồng hồ các bạn đeo có hệ thống định vị, nếu các bạn vô ý bị quái vật ăn thịt rồi thì chúng tôi sẽ tìm được quái vật sau đó báo thù rửa hận thay, để cho các bạn mỉm cười nơi chín suối.
Nói xong, một đám học sinh còn cả Ngự thú của bọn họ bị lùa vào trong giống như một bầy gà con bị chủ trại lùa vào trong hàng rào.
Đi vào sơn cốc, phía sau truyền đến tiếng gầm rú, hai cánh cửa hợp kim thật lớn ầm ầm đóng lại.
Không ít người sôi nổi tụ lại với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, có chút người chuẩn bị tổ đội, còn có một số người ôm tâm lý theo đoàn để ăn may.
Cũng có người mời Cao Bằng gia nhập đoàn đội, nhưng bị Cao Bằng lắc đầu uyển chuyển từ chối.
Hắn tiến vào lần này là muốn kết hợp tri thức sinh tồn trên sách vở với thực tiễn, thuận tiện huấn luyện năng lực chiến đấu, vì vậy hắn không chuẩn bị ôm đoàn, như vậy thì mục tiêu quá lớn, khó có thể đạt được thành quả lần huấn luyện này.
Theo Cao Bằng dự đoán trước thì chỉ một mình hắn, hoặc thêm nhiều nhất là hai ba người nữa tạo thành một tiểu đội, như vậy thì nhân số không nhiều lắm, thuận tiện hành động.
- Cao học bá, tổ đội không?
Mục Thiết Anh đi tới.
Đồng đội tới rồi.
Cao Bằng rụt rè gật đầu.
Hai người hai thú sóng vai nhau rời đi, hoàn toàn đi vào sâu trong rừng rậm.
Khác với thành phố đơn điệu, dã ngoại có các chủng loại quái vật phong phú nhất, hoàn toàn là một thiên đường kho hàng quái vật.
Một bóng xám xuyên qua trên không của rừng cây, cuối cùng ngừng ở cành cây trên đỉnh đầu hai người Cao Bằng, im lặng quan sát hai người hai thú dưới tàng cây.
Cao Bằng ngẩng đầu, một con chim sẻ đậu ở trên cành cây đó có màu xám trắng, ước chừng ba mươi centimet, khi đối diện với ánh mắt Cao Bằng thì con chim giật mình bay đi.
- Là một con Vũ Tước, loài chim sẻ này thích tụ tập ở nơi ẩm ướt có nước, hơn nữa cảm giác với nước mưa rất nhạy bén, nếu nơi nào có mưa thì chúng sẽ bay đến khu vực đó, vì vậy nên bị gọi là Vũ Tước.
Cao Bằng mở miệng nói.
- Đúng, tôi nhớ là trong tháp tín hiệu thời tiết của thành phố có nuôi Vũ Tước, lực công kích của Vũ Tước rất yếu nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Mục Thiết Anh nói tiếp.
Hai người tùy ý nói giống như đang tán gẫu việc nhà.
Chỉ có học bá như nhau mới có tiếng nói chung như vậy.
Gào gào ~~~
Mảnh rừng rậm phía trước lay động kịch liệt, xem động tĩnh như vậy hiển nhiên là thể tích không nhỏ.
Hai người tập trung tinh thần, lặng lẽ trốn ở sau lưng Liên Tử, thân thể Đại Tử căng thẳng, ở bên cạnh vận sức chờ phát động.
Một thân ảnh xanh biếc bao bọc bởi một đám lá rách lao ra ngoài rồi ngừng ở trước mặt hai người, lá rách mang theo mùi cỏ nồng đậm chậm rãi rơi xuống.
Đây là một con Độc Lang có màu xanh biếc, sẹo lớn sẹo nhỏ chi chít ở ngoài thân, nhìn qua có vẻ thân kinh bách chiến.
Thân cao khoảng hai mét, dài gần năm mét, chỉ là mỗi vẻ bề ngoài đã mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt. Lông tóc bên ngoài màu xanh biếc rũ xuống, trên đó sinh trưởng một ít thực vật giống như rêu phong hệ sợi, xương cốt của nó cực kì thô to, lúc bước đi trông rất mạnh mẽ oai phong.
- Đây là chủng loại sói nào vậy?
Mục Thiết Anh triệt để ngạc nhiên rồi, nàng từ đó tới giờ chưa từng thấy qua loài vật này trong sách, chẳng lẽ là giống loài gì mới.
- Đây hình như không phải sói.
Sắc mặt Cao Bằng có vẻ kỳ cục.
Ở trong bảng số liệu của hắn, biểu hiện rõ ràng thuộc tính của con quái vật này.
Tên quái vật : Hắc Ti Nhị Cáp
Cấp bậc quái vật : Cấp 11
Phẩm chất quái vật : Phẩm chất phổ thông
Thuộc tính quái vật : Hệ Mộc
Thì ra đây là một con Husky, làm Cao Bằng không thể nói được chính là trong bảng số liệu biểu hiện không phải là Husky mà là Nhị Cáp.
- Gào gừ, gào gừ.
Nhị Cáp không ngừng phát ra tiếng kêu để đe dọa hai người.
Lúc Nhị Cáp phát ra tiếng gào gừ tiếp theo, đột nhiên Cao Bằng ở phía sau tiếp một tiếng “Ẳng”.
Sau đó Nhị Cáp không thể kêu liền mạch được nữa.
- Gào gừ… ẳng?
Hắc Ti Nhị Cáp có chút ngu ngốc rồi.
Chính mình sao lại kêu ra một tiếng kì quái như vậy chứ.
- Lúc này mới đúng, mày gào gừ gào gừ gọi bậy như vậy dễ để người khác hiểu lầm.
Cao bằng thở dài.
- Gào gừ ẳng, gào ... Ẳng? Ẳng? Gâu gâu gâu?
Hắc Ti Nhị Cáp kêu càng ngày càng vui vẻ, sau đó quay về phía một thân cây sủa tiếng chó thật lớn, hồn nhiên quên mất mục đích chính khi tới đây của mình.
Bởi vì nó đã phát hiện ra một thứ đồ chơi vui hơn.
Hai người Cao Bằng bình tĩnh quay đầu rời đi.
Quả nhiên là Nhị Cáp.
Phương pháp phối chế quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Mục Thiết Anh vẫn có chút không hiểu được.
- Con sói kia … Như thế nào, như thế nào lại kêu như vậy ?
- Đó không phải là sói, đó là Husky, chỉ là sống ở nơi hoang dã lâu rồi thì nhìn qua có chút giống sói mà thôi.
Cao Bằng cảm giác có điểm không thích hợp, không biết nguyên nhân có phải căn cứ theo khung số liệu hay không, những quái vật này ở trong mắt hắn không có thần bí như vậy.
Sơn cốc này có hơi lớn, hai người đi về phía sâu đã khoảng nửa giờ rồi mà vẫn không thấy điểm cuối.
Phía trước cách đó không xa mơ hồ có thể thấy một căn phòng ngụy trang thành màu xanh, đó chắc là phòng an toàn. - Chúng ta lên phía trước xem đi, nếu có thể thì chúng ta tạm thời liền ở tại cái phòng an toàn này mà nghỉ ngơi.