Chương 91: Vỏ Xác Của A Ban Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Rời khỏi trường học, đầu tiên Cao Bằng đi đến cửa hàng mua lượng lớn tài liệu rồi cất ở trong túi đen, sau đó đặt nó lên trên lưng Đại Tử.
Đại Tử cứ đi sau lưng Cao Bằng như thế, tựa như một con lạc đà chở hàng vậy.
Bên trái Cao Bằng lơ lửng một đầu Thủy Mẫu màu xanh, tuy là màu xanh, nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, toàn thân trong suốt long lanh, tựa như một khối phỉ thúy, ở mặt ngoài còn lóe lên một chút quầng sáng trông cực kỳ xinh đẹp. Nó còn có thể lơ lửng trong không khí, cho nên hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Về đến nhà, vừa mở cửa chính ra, trên sàn nhà nằm đầy vỏ xác của A Ban mới lột ra, la liệt khắp nơi trong phòng khách.
Cao Bằng cảm khái, cái vỏ xác này vứt đi cũng không phải là biện pháp tốt, quá lãng phí.
Nhện lột xác không phải là sự đặc thù xuất hiện sau tai biến, ở trước tai biến thì nhện vốn đã có khả năng lột xác, giống như rắn vậy, mỗi một lần lột xác thì thể tích của chúng liền trở nên lớn hơn.
Trước tai biến, cả đời nhện không chỉ lột xác một lần, căn cứ vào chủng loại thì nhiều ít cũng sẽ lột từ năm lần trở lên.
Hiện nay sau tai biến, loại năng lực này tựa hồ đạt được tăng cường ở một mức nào đó, bình thường mà nói thì quá trình lột xác sẽ không nhanh như vậy, nhưng biểu hiện của A Ban vượt qua bình thường, trong phòng tổng cộng có bốn phần vỏ xác. Nói cái khác, một ngày A Ban tổng cộng tăng trưởng thân thể bốn lần.
Hôm qua đường kính của nó chỉ có một mét hai, bây giờ đã tiếp cận một mét năm, độ cao cũng vượt qua nửa mét, làm cho người ta không cách nào tưởng tượng ra đây là một con nhện chỉ to bằng cái thớt mới hôm nào.
Tuy nhiên, nếu cứ liên tục như thế này thì cũng không phải là chuyện nhỏ, Cao Bằng có chút phiền não, theo thể tích của bọn chúng càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng chiếm chỗ.
Căn cứ trong kho số liệu, Hôi Giáp Khải Chu sau khi trưởng thành có đường kính khoảng chừng ba mét, có thể so với một chiếc xe ô tô.
Trong nhà khẳng định vẫn đủ chỗ, nhưng tuyệt đối sẽ cực kì chen chúc.
Trước mắt, biệt thự bên kia Cao Bằng còn không dám đi qua, hắn thừa nhận mình có chút sợ, ở dưới nguy hiểm không biết rõ mà còn chủ động đi tới tìm kích thích, đó là việc vai chính trong phim mới có thể đi làm, người bình thường ai sẽ ngốc như vậy?
Quản những người đó có âm mưu hay dương mưu gì, không để ý tới là được, chờ những cục cưng nhà mình trưởng thành thì lại tới giảng đạo lý với bọn họ.
Cao Bằng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ A Ban đang nằm trên mặt đất, bởi vì vừa mới lột xác nên A Ban còn có chút suy yếu.
Màu sắc của lớp da bên ngoài rất nhạt, lớp vỏ ngoài sờ vào có chút mềm mại, lông tơ tinh tế đâm vào lòng bàn tay, có chút ngứa.
Theo thời gian tiếp xúc với không khí, lớp vỏ bên ngoài đang cứng lại với tốc độ chậm chạp.
Suy nghĩ trong chốc lát, Cao Bằng quyết định đi mua một chỗ đỗ xe ở nhà xe, đến lúc đó có thể thay phiên đặt quái vật có thể tích lớn của nhà mình vào chỗ đậu xe để nghỉ ngơi.
Như thế sẽ không chiếm dụng khu vực công cộng của khu phố, cũng thuận tiện giải quyết một nan đề.
Phiền phức duy nhất chính là hàng xóm trong khu dân cư lúc vào đó để lấy xe, sẽ nhìn thấy một con nhện có thể so với một chiếc xe hơi, hoặc là sẽ thấy một đầu khô lâu cao bốn mét đang nhìn bọn hắn qua cửa sổ xe.
Nhặt vỏ xác trên mặt đất lên, căn cứ vào suy nghĩ không lãng phí, Cao Bằng thu gom tất cả vào một chỗ.
Nghe nói lớp xác nhện lột ra có thể làm thuốc, cho nên thứ này hẳn là có thể ăn, coi như không ăn được, hắn có khế ước khi chịu tổn thương sẽ chuyển dời sang cho A Ban hoặc Đại tử, mà A Ban chắc chắn sẽ không bị độc của chính mình hạ gục.
Cầm lấy một lớp vỏ xác nhện đi vào bếp, kéo xuống một miếng da nhện nhỏ, sau đó rửa ráy sạch sẽ, trộn đều hỗn hợp bột mì và trứng gà rồi quét lên bề mặt miếng da.
Chảo hơi nóng, dùng bàn chải quét một chút dầu vừng lên bề mặt, một ít khói bốc lên từ bên trong, hắn đặt lớp nhện lên. Xì xì xì..
Trong chảo truyền đến âm thanh chiên dầu.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ bên trong.
Cao Bằng hít sâu một hơi, ngửi qua một chút thì đúng là rất thơm.
Mùi thơm hấp dẫn những tên ở trong phòng, một mạch chạy hết tới.
Toàn bộ đứng chen thành một đống nhìn vào bóng lưng Cao Bằng, trong mắt tràn đầy khát vọng.
A Ngốc ngây ngô phát ra một chút âm thanh, sau đó bất thình lình nhớ ra thân phận của mình, yên lặng quay người rời đi, lấy ra một cái m Tuyết Tùng Châm từ trong tủ lạnh, thuần thục để vào trong miệng, ăn lấy ăn để.
Đồ vật của các người ta không có hứng thú, m Tuyết Tùng Châm mới là mỹ vị nhân gian.
Đại Tử là người hưng phấn nhất, thân là người bên cạnh Cao Bằng lâu nhất, cũng là đầu ngự thú thứ nhất, thân phận của nó trong đám ngự thú lộ ra vẻ rất đặc thù, trong vô hình chung đạt đến vị trí tối cao.
Loại thức ăn ngon như thế này, bình thường cũng là do Đại Tử ăn đầu tiên. A Ban trông mà thèm cực kỳ, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bóng lưng chủ nhân, sau đó trong lúc lơ đễnh nhìn thấy tấm da nhện không dùng hết đặt trên thớt.
Hả?
Cái da nhện kia nhìn có vẻ rất quen.
Tựa như da của chính mình, thế nhưng tại sao da của mình lại ở trên bàn ăn của chủ nhân?
Lấy dung lượng bộ não của A Ban trước mắt, không có cách nào suy nghĩ ra vấn đề cao thâm như vậy. Sau một khắc nó liền bị mùi hương trong nồi hấp dẫn.
Đại Tử cũng nhìn thấy miếng da trên thớt, tuy nhiên nó khác biệt với A Ban, năng lực ghi nhớ của Đại Tử tốt hơn, với lại nó cũng ở nhà Cao Bằng từ lâu nên tất nhiên rất rõ ràng thứ đặt trên thớt mang ý nghĩa gì, bình thường chỉ có đồ ăn mới có thể được đặt ở chỗ kia.
Cho nên...
Ánh mặt Đại Tử nhìn A Ban trở nên kì quái.
A Ban không khỏi có chút khó hiểu.
Lão đại nhìn mình như vậy làm gì, với lại sao ánh mắt kỳ quái như thế.
- Chi chi KÍT-T-T-T...........
A Ban lớn tiếng kêu.
Đại Tử gật đầu, quay người tiếp tục nhìn chủ nhân đang bận rộn.
Loại da nhện này rất yếu ớt nên không thể chiên quá lâu, dù đã cho thêm trứng gà và bột mì thì cũng như thế, nếu không có thể sẽ cháy.
Vặn lửa nhỏ lại, Cao Bằng cẩn thận từng li từng tí gắp lên một miếng da nhện chiên, lớp da bị chiên qua rất giòn, vừa để vào trong miệng, giòn, dầu chiên nồng đậm và mùi thơm ngập tràn trong khoang miệng, đánh thẳng vào vị giác.
Còn thiếu một chút bột thì là.
Cao Bằng lấy ra bột thì là từ tủ gia vị, rắc trên da nhện một lớp, lại ăn thử một miếng, cảm giác quả thật tốt hơn không ít.
A Ban lột da rất nhiều, Cao Bằng ăn no lại làm cho Đại Tử và A Ban mấy phần.
Đại Tử ăn rất vui vẻ, A Ban cũng ăn rất vui vẻ.
Chỉ là trong lúc ăn, A Ban cảm thấy mùi vị có chút quen thuộc… Có lẽ là ảo giác thôi! Sau khi A Ban ăn xong thì liếm liếm miệng.
Ăn thật ngon.
Sau đó Cao Bằng mở tivi, bật lên Khải Giáp Bảo Bảo, bốn đầu quái vật ngồi trước tivi xem say sưa ngon lành.
Cao Bằng thừa cơ đi đến chỗ môi giới bất động sản, xem thử chỗ mình ở có bán ra chỗ đậu xe hay không.
Dù sao, khu của mình cũng là tiểu khu uy tín lâu năm, chỗ đậu xe đã bán đi hết, muốn có thì cũng chỉ có thể mua lại từ trong tay người khác.
Đi hai nơi môi giới bất động sản, coi như Cao Bằng vận khí tốt, đã tìm được một tin tức là có nhà để xe bán ra, tuy không phải ở trong cùng một tòa nhà, nhưng đều ở trong một cái tiểu khu, khoảng cách cũng không xa, chỉ vài trăm mét.
Bấm điện thoại gọi đi, cuộc trao đổi rất thuận lợi, đêm đó đã trực tiếp ký hợp đồng, đến ký hợp đồng là một người nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, lúc nghe Cao Bằng nói muốn nhanh chóng ký hợp đồng thì rất sảng khoái đồng ý, trực tiếp chạy xe tới.
Sau đó hai người ngồi xe đi về chi nhánh bất động sản của chính phủ để làm thủ tục chứng nhận, một giờ sau toàn bộ thủ tục đã xong xuôi.
Cao Bằng không khỏi cảm thấy hiệu suất của liên minh chính phủ cực cao, bây giờ liên minh chính phủ trực với hình thức 24/24, rất nhiều thủ tục được xử lý một cách nhanh chóng.
Chờ Cao Bằng về nhà, toàn bộ ngự thú trong phòng khách đã mơ mơ màng màng ngủ.
Phim hoạt hình trên tivi vẫn còn đang chiếu, mấy đầu ngự thú đã ngã trái ngã phải ở trên mặt đất, chúng nó cũng cảm giác được có người tiến đến, sau khi xác nhận là chủ nhân thì tiếp tục ngủ.