Chương 92: Dần Dần Trở Nên Béo Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Sau đó mấy ngày, Cao Bằng mua sắm các loại thức ăn giàu dinh dưỡng với số lượng lớn để nuôi nấng các Ngự Thú, chuẩn bị nhanh chóng tăng đẳng cấp cho chúng nó .
Đồng thời bắt đầu chuẩn bị các công việc để A Ban tấn thăng lên phẩm chất hoàn mỹ.
Nhưng mà rất nhanh Cao Bằng phát hiện, việc tăng đẳng cấp lên không phải là sự tình đơn giản như vậy, tăng phẩm chất là việc hắn am hiểu. Nhưng tăng đẳng cấp lên thì tương đối khó khăn đối với hắn, xem ra quả nhiên vẫn có chỗ mà bàn tay vàng cũng không thể chiếu cố tới.
Mấy ngày nay Cao Bằng mua số lượng lớn thức ăn có năng lượng dinh dưỡng cao để nuôi nấng mấy đầu sủng vật, qua mấy ngày sau đó, hắn phát hiện. . .
Trở nên béo!
Đại Tử còn tốt, bởi vì ban ngày phải chiến đấu, cho nên chỉ là tốc độ tăng trưởng hình thể biến nhanh.
Mà A Ban thì lại biến thành một con cua.
Theo hình thể một con nhện biến thành hình thể của một con cua, có thể nghĩ ra, đến tột cùng nó đã trải qua những gì.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói với A Ban, đầu ngự thú hết ăn lại nằm dẫn đến dáng người biến dạng nghiêm trọng này,
- Bắt đầu từ ngày mai, mày sẽ đi ra ngoài cùng tao.
- C-K-Í-T..T...T?
A Ban ngẩng đầu, nghi ngờ kêu lên. - Ngày mai đi với tao đến trường học, trừ Đại Tử phải tiến hành huấn luyện chiến đấu ra, mày cũng phải tiến hành huấn luyện chiến đấu.
Cao Bằng xụ mặt dạy dỗ.
Nếu như tiếp tục để cho A Ban ở mãi trong nhà, hắn hoài nghi có khả năng chính mình sẽ nuôi ra một con lợn.
A Ban nghe thấy câu nói này liền sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất, tám cái chân nhện xòe ra bốn phía.
Đi vào nhà bếp, Cao Bằng tiếp tục nấu lớp da của A Ban, kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng không thích ứng, dù sao cũng luôn có cảm giác là lạ, tựa như đang ăn da chân của A Ban, nhưng mà mùi vị. . . Thật sự không tệ.
Hắn cũng có chút hoài nghi là có phải mình có sự yêu thích kỳ quái gì đó hay không.
Nhưng suy nghĩ một chút về thân phận của mình —— Người Hoa.
Người đại thiên triều chúng ta có cái gì mà không thể ăn!
Cao Bằng lại bình thường trở lại.
..
Ngày tiếp theo, Cao Bằng mang theo A Ban đã trưởng thành đến đường kính hai mét cùng với Đại Tử và A Xuẩn đi tới trường học.
Thể tích của A Ban bây giờ đã có thể để cho người cưỡi, chỉ là ngồi lên cũng không quá dễ chịu, hơn nữa khi nhìn qua cũng rất kỳ quái.
Sáng sớm, đêm qua trời mưa, hôm nay mặt đất vẫn còn ẩm ướt.
A Ban đi theo sau lưng hắn.
A Ban ngẩng đầu liếc nhìn chủ nhân một chút, sau đó lại cúi đầu xuống, yên lặng đi tiếp.
Tới trường học, đi vào cửa sắt bên cạnh sân huấn luyện của trường, đưa mấy đầu Ngự Thú đến nơi chuyên môn nghỉ ngơi trong sân huấn luyện.
Tiến vào phòng học, lúc này vẫn là giờ tự học, trong phòng phần lớn đều là âm thanh đọc nhẩm, còn có một số người đang nộp bài tập, trong phòng hỗn tạp ồn ào các loại âm thanh khác nhau.
- Ấy, Cao Bằng, nghe nói cậu thật sự tham gia thi đại học năm nay?
Đàm Tiền Tiến nghiêng người sang, nhỏ giọng nói.
- À, thử một chút thôi.
Cao Bằng cười ha ha,
- Cậu lấy được tin tức từ nơi nào? Tại sao tôi cảm thấy cậu giống như Vạn sự thông, vô luận tin tức gì cũng có thể biết được.
- Hì hì, không có, cũng là do nhận biết nhiều bạn bè một chút mà thôi.
Đàm Tiền Tiến cười hì hì.
- Là Trần Hán Kiều đó? Hắn cũng chuẩn bị báo danh tham gia kỳ thi đại học năm nay?
Cao Bằng nhớ tới trong đám người lưu lại hôm qua trên cơ bản tất cả đều là năm ba, có thể đồng thời biết mình và Đàm Tiền Tiến thì cũng chỉ có Trần Hán Kiều.
Nói đến Lôi Quang Hùng nhà Trần Hán Kiều dù sao cũng là Ngự Thú cao cấp, sau khi thành niên sẽ tấn thăng lên quái vật cấp thủ lĩnh, đặt trong đám Ngự Thú của học sinh trong trường này cũng coi như là đỉnh phong.
Nhưng tổ mà Trần Hán Kiều được phân cách tiểu đội này của mình cũng khá xa.
Tuy hai người là bạn học cùng lớp, nhưng lại tiếp xúc không nhiều, cũng chỉ ở mức sơ giao.
Cao Bằng chỉ mơ hồ nghe bạn học cùng lớp nói qua, cha của Trần Hán Kiều dường như là đội trưởng của một tiểu đội săn quái rất nổi danh ở thành phố Trường An.
Còn tin tức kỹ lưỡng hơn thì hắn cũng không rõ lắm, dù sao hắn cũng không phải là loại người hay bát quái.
- Đúng vậy, cái loại cá ướp muối giống như tôi thì chỉ có thể chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học sang năm.
Đàm Tiền Tiến thở dài.
- Rất hâm mộ đó, cá ướp muối như tôi chỉ có thể khổ bức cố gắng nhịn một năm.
Cao Bằng tức giận nói,
- Hâm mộ thì chính mình ghi danh đi, dù sao năm nay không có qua thì cùng lắm sang năm thi thêm lần nữa mà thôi.
- Được rồi được rồi.
Đàm Tiền Tiến cười ngượng ngùng một tiếng, hắn tham gia làm gì, tự tìm đả kích à.
- Cuộc đời Ngự Thú của các cậu có phải rất mệt mỏi hay không?
Một người bạn học gần đó nghe thấy hai người Cao Bằng và Đàm Tiền Tiến nói chuyện, quay đầu hiếu kỳ hỏi.
- Không mệt, chơi cũng vui, xế chiều mỗi ngày đều chơi đùa với sủng vật, ban đêm còn không cần đến lớp tự học buổi tối, rất đắc ý.
Đàm Tiền Tiến cười tủm tỉm đáp lại.
Bạn học kia nghẹn lời, quay đầu lại tiếp tục xoát đề.
Buổi chiều, đi vào trong thao trường, sau khi tổ năm người này tập hợp, giáo quan Trương Nhẫn Bách đi tới, theo thói quen liếc mắt, một, hai. . . Năm, sáu, hả?
Sáu con Ngự Thú?
Làm sao lại nhiều thêm một con.
Một con nhện màu xám đang sợ hãi rụt rè trốn ở trong bầy thú, cẩn thận từng li từng tí dò xét hắn.
- Đi ra.
Sắc mặt Trương Nhẫn Bách tối đen, chỉ vào A Ban rồi nói,
- Nó là của ai?
Cao Bằng giơ tay lên,
- Báo cáo huấn luyện viên, đây là Ngự Thú của tôi.
Trương Nhẫn Bách liếc Cao Bằng một chút, hắn nhớ kỹ tên tiểu tử này có một con Ngự Thú loại rết, thực lực của nó trong đám Ngự Thú kia xem như rất không tệ, với lại tên tiểu tử này mới năm hai, có thể nói tiềm lực rất không tệ, kết quả hiện tại lại xuất hiện một đầu Ngự Thú khác.
Vốn dưới tình huống bình thường thì hắn cũng không muốn nói, nhưng vẫn không đành lòng một hạt giống tốt bị lãng phí.
- Dưới tình huống bình thường thì Ngự Sử cũng chỉ toàn lực bồi dưỡng đầu Ngự Thú thứ nhất, chờ sau khi đầu Ngự Thú thứ nhất tấn thăng đến cấp thủ lĩnh lại bồi dưỡng đầu Ngự Thú thứ hai, bởi vì chỉ sau khi Ngự Thú tấn thăng lên cấp thủ lĩnh thì mới chân chính có năng lực bảo mệnh.
Giáo quan Trương Nhẫn Bách khuyên bảo Cao Bằng,
- Bởi vì nếu muốn đồng thời bồi dưỡng nhiều con Ngự Thú, khẳng định sẽ lãng phí tinh lực của cậu, bồi dưỡng các mặt cho Ngự Thú đều cần tiêu hao thời gian. Đặc biệt là tại kỳ thi đại học trọng yếu trước mắt, nếu như có thể để cho một đầu Ngự Thú tấn thăng lên cấp thủ lĩnh, lấy được điểm số của quái vật cấp thủ lĩnh cấp mới là lựa chọn tốt nhất.
Ngụ ý của giáo quan Trương Nhẫn Bách là hi vọng Cao Bằng có thể chuyên tâm bồi dưỡng Đại Tử, để cho Đại Tử tấn thăng lên cấp thủ lĩnh rồi lại bồi dưỡng con Ngự thú nhện này.
Dù sao điểm cơ sở của quái vật cấp thủ lĩnh là năm trăm điểm, coi như khiêu chiến thành công quái vật cấp Tinh Anh có phẩm chất hoàn mỹ cũng chỉ mới được một trăm điểm mà thôi.
Số điểm kém nhiều như thế, đủ để thấy được chênh lệch của quái vật cấp thủ lĩnh và quái vật cấp Tinh Anh.
Cao Bằng rất kiên nhẫn nghe giáo quan Trương Nhẫn Bách nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười, gật gật đầu cho thấy đã hiểu.
Giáo quan Trương Nhẫn Bách nói một lần rồi sau đó cũng không còn lặp lại, điều nên nói hắn đã nói, có nghe hay không thì là việc của người khác.
Hôm nay vẫn khiêu chiến Khô Diệp Hoàng như cũ, lần này Cao Bằng không để cho Đại Tử ra sân, mà để cho A Ban tiến vào trong lồng sắt.
Thấy Cao Bằng vẫn "Làm theo ý mình" như cũ, trong lòng giáo quan Trương Nhẫn Bách thầm than.
Kích cỡ Khô Diệp Hoàng bên trong lồng sắt rất lớn, nếu so với mấy ngày trước thì lớn hơn không ít, dài khoảng chừng bốn mét, nó đang đậu trên khoảng đen kịt của lồng sắt,