Chương 93: Sợ Chi Chi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Sau khoảng thời gian này A Ban cũng đã trưởng thành đến cấp 10, ở phương diện đẳng cấp và phẩm chất nó không thua kém nhiều so với đầu Khô Diệp Hoàng bên trong lồng, nên đây chính là đối thủ bồi luyện tốt nhất.
Châu chấu vốn nằm trong thực đơn của nhện, bởi vậy không tồn tại sự khắc chế chủng tộc, ngược lại A Ban chiếm tiện nghi không ít.
Nhưng mà, kết quả sự việc tựa hồ đang hoàn toàn ngược lại.
Sau khi bị Cao Bằng đuổi vào trong lồng, nhìn thấy quái vật khổng lồ đang bám trên lưới sắt, A Ban bị dọa đến mức tranh thủ trốn vào trong góc, dùng 2 chân trước giống như tấm khiên che đầu lại.
Sau đó vụng trộm quan sát Khô Diệp Hoàng qua khe hở.
Khô Diệp Hoàng cũng phát giác được A Ban, đôi mắt kép chuyển động liên tục, khóa chặt con nhện to bự phía dưới.
Khí tức trên người A Ban để nó cảm thấy rất không thoải mái, sợi râu trên đầu hơi nhúc nhích, thân thể cũng thay đổi, cái đầu đang hướng lên trên biến thành hướng xuống dưới, gắt gao nhìn chằm chằm vào A Ban, đôi cánh phía sau không ngừng lay động, phảng phất như đó là hai lưỡi dao đang cao tốc chấn động.
A Ban muốn lùi lại, nhưng nó trốn ở trong góc nên muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể không ngừng múa may chân trước, muốn đe dọa Khô Diệp Hoàng.
Khô Diệp Hoàng giữ vững tỉnh táo, cũng không vì con nhện phía dưới có động tác kỳ quái mà buông lỏng cảnh giác. Từ khi bị nhân loại bắt tới, nó luôn bị nhốt ở bên trong chiếc lồng này, chưa từng có được bất cứ thức ăn gì, cho tới giữ trưa hôm nay mới được ăn thoải mái một bữa.
Đương nhiên, lấy trí tuệ của Khô Diệp Hoàng thì không cách nào lý giải được cơm chặt đầu là cái gì.
Ngoài lồng, Cao Bằng lẳng lặng quan sát một màn này, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được có chút bận tâm về A Ban.
Đây là con đường nó phải trải qua, muốn trưởng thành thì nhất định phải trải qua chiến đấu.
Lúc này, Cao Bằng rốt cuộc hiểu rõ tính cách ôn hòa, tàn bạo mà thầy Trương nói tới là có ý gì. Đồng dạng chiến đấu lần thứ nhất, nhưng biểu hiện của Đại Tử và A Ban hoàn toàn khác biệt.
Đại Tử tràn ngập tính xâm lược, thậm chí chủ động tập kích con mồi.
Mà A Ban thì lại lựa chọn phòng thủ, muốn trốn tránh, nếu như đây không phải là nền xi măng, hắn hoài nghi A Ban có thể sẽ đào hố trên mặt đất rồi chôn chính mình xuống.
Đây chính là khác biệt của cả hai.
- Chi chi, chi chi.
A Ban thấp giọng kêu to, nỗ lực để thân thể nằm ngang, nhỏ giọng nịnh nọt Khô Diệp Hoàng.
Cao Bằng nghe thấy giọng nói của A Ban ở trong đầu,
- Đừng đánh, đừng đánh ta.
Thằng ngu này. . . Cao Bằng thở dài, không nói đến việc đầu Khô Diệp Hoàng kia có nghe hiểu hay không, coi như nghe hiểu được thì cũng sẽ không lưu thủ, loại tính cách này của mày sẽ chỉ trở thành đối tượng bị quái vật khác bắt nạt thôi.
Vì sao trong rừng rậm có cách nói một heo hai gấu ba lão hổ?
Bởi vì dã trư khi điên lên thì liều mạng nhất, mà kẻ lỗ mãng gấu cũng thế, gấu khi điên lên thì chẳng cần biết ngươi là ai, nếu không giết chết ngươi thì tuyệt đối không dừng tay.
Mà lão hổ thì càng thông minh hơn một chút, nhưng càng là một Liệp Thủ hợp cách. Cho nên lão hổ hiểu được tiến thối, sẽ không ngu nguội xông về trước, vì thế lão hổ mới xếp thứ ba.
Quả nhiên, Cao Bằng chỉ thấy đầu Khô Diệp Hoàng kia vặn vẹo đầu, sau đó đột nhiên vọt xuống từ chỗ cao.
Hai chiếc chân tráng kiện phía sau tựu như lò xo kéo căng, đạp đến mức lưới sắt rung động kịch liệt.
Giống như thái sơn áp đỉnh, chân trước phảng phất hai cái cưa thon dài hung hăng chém xuống, A Ban tuy rất sợ, nhưng ở loại chuyện bảo mệnh này thì vẫn phản ứng không chậm. Tranh thủ thời gian giơ song trảo lên, chân trước giống như tấm chắn giơ lên ngang đầu.
Một âm thanh trầm đục truyền qua.
Khô Diệp Hoàng lại nhảy lên với tốc độ cực nhanh, hai cánh phía sau liên tục chấn động để làm dịu lực trùng kích, một lần nữa đậu trên lưới sắt, đôi mắt kép chuyển động gắt gao nhìn chằm chằm vào A Ban.
Vừa rồi giao thủ trong nháy mắt hiển nhiên nó không có chiếm được tiện nghi.
A Ban buông chân trước ra, sau đó di chuyển dọc theo lồng sắt về phía một phương hướng khác giống như một con cua.
Khô Diệp Hoàng cảnh giác không có động thủ, chẳng lẽ đây là chiến thuật kiểu mới gì đó?
Một con nghi ngờ, một con rất sợ, hai con quái vật sau khi giao thủ ngắn ngủi thì lâm vào trạng thái bình tĩnh quỷ dị.
Nhưng đây chỉ là tiết tấu trước cơn bão, thể tích chiếc lồng quyết định hai con quái vật cuối cùng sẽ không cách nào cùng tồn tại.
Dừng lại trong chốc lát, Khô Diệp Hoàng chủ động xuất kích. Tựa hồ phát giác được lá gan A Ban không lớn, Khô Diệp Hoàng dùng móng vuốt sắc bén ôm lấy chân trước của A Ban, đôi hai cánh phía sau điên cuồng vỗ tần suất cao.
Châu chấu trước tai biến có thể vỗ cánh mười tám lần trong một giây đồng hồ, sau tai biến thì Khô Diệp Hoàng có thể vỗ cánh ba mươi sáu lần trong một giây đồng hồ.
Điên cuồng vỗ cánh đưa A Ban nhấc lên.
A Ban thất kinh, chi chi kêu to.
Khô Diệp Hoàng ra sức múa hai cánh nhấc A Ban lên ba mươi mấy mét trên không, quá, quá nặng, cái con cua này quá nặng, cơ hồ đã hao hết toàn lực của nó. Có thể nhìn thấy khóe mắt Khô Diệp Hoàng có từng chiếc gân xanh toát ra, giác hút dữ tợn cắn thật chặt. Cuối cùng, cuối cùng cũng nâng lên!
Sau đó buông móng vuốt ra, A Ban bị quăng xuống từ trên không. - A Ban.
Trong lòng Cao Bằng căng thẳng.
Từ trên cao rơi xuống làm A Ban thất kinh, bởi vì thân thể có chút mập nên ra sức vặn vẹo thân thể. Sau đó đột nhiên nó phun ra một mảng lớn chất lỏng màu trắng từ trong miệng, chất lỏng màu trắng sau khi tiếp xúc với không khí thì nhanh chóng khô ráo rồi trở nên dẻo dai. Chất lỏng màu trắng này phun cả vào người Khô Diệp Hoàng đang không tránh kịp.
Chất lỏng màu trắng hóa thành từng cái cánh tay tơ nhện trói Khô Diệp Hoàng lại, liên đới theo đôi cánh cũng bị dính chặt, xu thế rơi xuống của A Ban đột nhiên dừng lại,
Trên đỉnh đầu, Khô Diệp Hoàng gào thét một tiếng, bị đầu Tri Chu mập phía dưới này lôi xuống nước.
Cũng may có Khô Diệp Hoàng ở phía trên liều mạng vỗ cánh, mới làm chậm lại tốc độ hạ xuống.
Bịch bịch, hai đầu quái vật rơi trên mặt đất, quấn thành một đoàn.
Bây giờ chính là thời cơ công kích tốt nhất của A Ban, nhưng mà sau khi rơi trên mặt đất thì A Ban lại kinh hoảng chạy trốn, bỏ lỡ thời cơ công kích tốt nhất, để cho Khô Diệp Hoàng thanh lý mất tơ nhện dính trên cánh, bay khỏi mặt đất một lần nữa.
- A Ban, công kích nó, không cần phải sợ.
Ở trong quá trình này, Cao Bằng một mực nhỏ giọng an ủi A Ban, hắn biết loại chuyện này không vội vàng được, cần chậm rãi thích ứng.
Huấn luyện quái vật xưa nay không phải nhảy lên nhận việc, Cao Bằng nhắc nhở chính mình phải có sự kiên nhẫn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Liên Tử, tính cách Liên Tử ngay từ đầu cũng rất ngượng ngùng, nhưng dưới sự huấn luyện của Mục Thiết Anh mà dần dần trở nên kiên cường, đây là một kết quả rất tốt, có một tấm gương tốt phía trước, chuyện này khiến cho Cao Bằng tràn ngập động lực.
Dưới sự an ủi của Cao Bằng, A Ban dần dần không còn chạy trốn, nhưng mà muốn để nó chủ động tiến công thì khó như lên trời, vô luận Cao Bằng khuyên như thế nào nó cũng không dám chủ động công kích, chỉ là bị động phòng ngự.
Cao Bằng có chút bất đắc dĩ, cũng may A Ban chỉ là một đầu Ngự Thú loại hình phòng ngự, cũng không dựa vào nó để chủ động tiến công, tất nhiên nếu nó không muốn chủ động tiến công, huấn luyện phòng ngự cho nó cũng được.
Có lẽ bởi vì sợ chết, nên ở mặt phòng ngự A Ban lộ ra rất có thiên phú.
Một cặp chân trước có hình dáng thuẫn bài ngay từ đầu còn có vẻ rất không lưu loát, nhưng sau khi chiến đấu đã có thể thuần thục vung vẩy thuẫn bài chống cự công kích.
Chỉ là động tác đó thấy thế nào cũng có vẻ kỳ quái, một con nhện to lớn nằm rạp trên mặt đất, hai cái chân trước hình thuẫn bài vung vẩy trái phải, ngăn cản công kích của Khô Diệp Hoàng từ các nơi đánh tới.
Sau khi một mực chiến đấu ròng rã nửa giờ, Khô Diệp Hoàng mệt mỏi không còn khí lực, một lần nữa bay lên lưới sắt, mặc cho A Ban ở phía dưới khiêu khích như thế nào cũng không xuống.