Tô Du ăn một ngụm, "Mà này, nếu làm tốt, liền được ăn nhiều như đại gia. Tiểu Lâm, ngươi cũng phải cố gắng tiến bộ chứ. Giờ nhà mình chỉ mỗi ngươi là lẹt đẹt thôi đấy."
Tô Lâm nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Cái ngày này khó mà sống nổi á!
"Tô Đại Chí, sao ngươi không đi đón ta?! Ngươi có biết ta đã chờ ngươi bao lâu không hả?!"
Bốn anh em đang ăn uống thơm lừng đâu, tiếng Lưu Mai từ cửa truyền đến, theo sau là tiếng đá cửa hùng hổ rồi nàng lao thẳng vào nhà, ném cái túi xách trên tay lên giường, đặt mông ngồi phịch xuống.
Tô Đại Chí nhất thời toát mồ hôi hột, bát đũa trong tay suýt thì rơi, "Lưu Mai..."
Tô Du nói, "Ăn cơm trước đã."
Lưu Mai lúc này mới nhìn thấy cả nhà đang bưng bát đũa. Nàng sờ bụng mình, thấy có chút đói, cũng chẳng buồn giận nữa. Nàng về nhà trưa muộn, lại đi bộ lâu như vậy, vừa mệt vừa đói muốn xỉu. Nhanh chóng đi tìm bát đũa của mình chuẩn bị xúc cơm ăn, kết quả vừa nhìn vào nồi, cái quái gì cũng không có, đáy nồi đã bị vét sạch bách rồi.
Nhất thời nàng ta giận tím mặt, hét lớn, "Sao không có phần ta?! Các ngươi đây là ý gì?!"
Tô Du nói, "Ý gì là sao, đây đều là cơm do ta kiếm, ta sẵn lòng nuôi người nhà họ Tô chúng ta thôi."
"Ta cũng là người nhà họ Tô!" Lưu Mai giận dữ. Nàng này một lòng một dạ vì tương lai nhà họ Tô, vì sau này còn nuôi con cháu đời sau cho nhà họ Tô nữa, mà cả cái gia đình này lại xem nàng như người ngoài!
Tô Du cười nhạt nhẽo, "Ngươi còn biết ngươi là người nhà họ Tô chúng ta à, sao gần đây lại đòi ra ở riêng, không phải là không muốn coi chúng ta là người một nhà sao? Còn để Đại Chí nhà ta nhịn đói, một thằng đàn ông to xác, túi không một xu dính túi. Ta thấy ngươi không phải muốn làm dâu nhà họ Tô chúng ta, mà ngươi là muốn làm tổ tông nhà họ Tô thì có!"
Lưu Mai bị nói cho cứng họng, chỉ có thể nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, ngươi còn đứng đờ ra làm gì?"
"Ta... Lưu Mai, hay là ta cho ngươi ăn..." Tô Đại Chí lắp bắp nói.
Nói xong liền muốn đứng lên.
Tô Du kéo tay hắn lại, "Ngươi không ăn thì cho Tiểu Chí ăn. Lương thực này là ta kiếm cho người nhà họ Tô chúng ta ăn. Ngươi là em trai ruột của ta, ta sẵn lòng cho ngươi ăn. Con Lưu Mai dám ức hiếp ngươi, thì không phải người thân của ta. Tội gì cho nó ăn?"
Tô Tiểu Chí nhanh nhẹn muốn giật lấy bát của Tô Đại Chí, "Anh, anh không ăn thì cho em ăn!"
Trong nồi chẳng còn gì, hắn này cũng mới ăn lưng bụng thôi.
Tô Đại Chí nhanh chóng né tránh.
Ai nói hắn không ăn. Hắn cũng đói meo rồi. Trước đói đến phát sợ rồi, cũng chẳng dám không ăn cơm.
Tô Đại Chí vừa do dự như vậy, Lưu Mai mặt đã đỏ tía tai, giận đến đỏ mặt, nước mắt lưng tròng. "Tô Đại Chí, hôm nay ngươi nói rõ cho ta, ngươi chọn bọn họ, hay là chọn ta. Ngươi muốn xem rốt cuộc ngươi muốn sống với ai!"
Tô Du nghiêm mặt nói, "Đại Chí, ngươi tự mình chọn đi, là cho người ta sai vặt như súc vật, hay là ở nhà sống ngày sướng. Ta cũng không tin con Lưu Mai nhà ngươi dám ly hôn. Vì đòi ra ở riêng với người nhà mà đòi ly hôn, nhà nào dám rước con dâu như thế về! Đại Chí ngươi yên tâm, giờ Tiểu Chí cũng đi làm rồi, nhà mình giờ khấm khá rồi. Tìm cho ngươi vợ mới tốt hơn cũng dễ thôi."
Lưu Mai nhất thời ngớ người ra, không thể tin được nhìn Tô Đại Chí đang do dự, rồi lại nhìn Tô Du, giận run cả người, "Ngươi, một đứa gái ế còn chưa gả đi được, mà đòi đi tìm vợ cho đệ đệ ngươi, ngươi nói hay nhỉ!"
"Ta chưa lấy chồng thì sao chứ, vì em trai tôi thì tôi vui lòng. Tôi sẽ kiếm nhiều tiền cho nó, cưới vợ tốt về nhà. Ngươi, Lưu Mai, dám ức hiếp hắn, ta sẽ không coi ngươi là con dâu nhà họ Tô chúng ta." Tô Du vẻ mặt không chút sợ sệt nói.
Tô Đại Chí nhất thời cảm động không tả xiết.
Đại tỷ lớn tuổi vậy rồi, chính là vì để hắn cưới vợ nên mới không lấy chồng.
Đại tỷ đây đều là vì hắn.
Lưu Mai không ngờ Tô Du lại chẳng hề sợ hãi chút nào, còn thẳng thừng như vậy, nhất thời có chút bó tay. Nàng nhớ lại trước kia nghe người già nói một câu, chó cắn người không sủa. Con đại tỷ trước đây đến cái rắm cũng không dám đánh ra, thì ra là con người độc ác như vậy.
Với Tô Du thì nàng ta bó tay, chỉ có thể quay sang Tô Đại Chí nói, "Đại Chí, ngươi tự mình chọn đi."
Tô Đại Chí nhìn nhìn Tô Du, thấy Tô Du vẻ mặt chờ mong nhìn mình, rưng rưng nói, "Lưu Mai, đại tỷ là người thân của ta, chị ấy luôn vì ta mà tốt."
"Tốt số của ngươi, Tô Đại Chí, ngươi cứng đầu cứng cổ rồi, ngươi... Ngươi đừng hối hận!"
Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Tô Đại Chí còn định đuổi theo đâu, đã bị Tô Du kéo tay áo lại, "Ăn xong cơm rồi đi, còn định nhịn đói nữa à."
"Tỷ, Lưu Mai..."
"Trong tay nàng ta có tiền có phiếu, đói được không." Tô Du thản nhiên nói.
Tô Đại Chí ngồi xuống. Hắn cũng chẳng lo Lưu Mai đói bụng, mà là lo Lưu Mai không trở lại thôi.
Tô Du vừa ăn cơm vừa nói, "Ngươi yên tâm, tỷ nói không lừa ngươi đâu. Cứ cho con Lưu Mai không về, đời này tỷ không lấy chồng cũng phải tìm cho ngươi một đối tượng ngon lành. Yên tâm, ba anh em mình đều là công nhân, nhà nào có điều kiện ngon bằng nhà mình? Nhà Lưu Mai có già có trẻ phải nuôi, nói thẳng ra là còn kém xa nhà mình, cưới được vào nhà mình, là nó trèo cao đấy."
Nghe Tô Du nói vậy, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí trong nháy mắt cảm thấy cái gia đình nghèo rớt mồng tơi của mình hình như cũng chẳng tệ đến thế.
"Phải cứng rắn vào. Nhà Lưu Mai điều kiện không bằng nhà ta, nó tiếc không dám bỏ ngươi đâu, giờ xem ai lì hơn thôi." Tô Du nói chắc nịch.
Tô Đại Chí lúc này mới kiên định gật đầu.
Nhà mình điều kiện không kém, đại tỷ cũng một lòng vì mình. Ngược lại nhà Lưu Mai điều kiện kém, nhất định là tiếc không dám bỏ mình.
Buổi chiều Tô Du liền cùng Tô Đại Chí cùng đi xưởng đến khoa hậu cần bên này, từ Tô Đại Chí ấn dấu tay, về sau tiền lương của hắn đều để Tô Du đến lĩnh. Không qua tay hắn, để Lưu Mai không có cớ đòi tiền lúc đó.
Đại tỷ nói, chỉ cần Lưu Mai trong tay không có nhiều tiền bằng hắn, thì sẽ đối xử tốt với hắn.
Tô Đại Chí tuy rằng còn có chút lăn tăn, bất quá cũng quyết định thử một lần. Dù sao đại tỷ là một lòng một dạ vì hắn.
...
Bên nhà lão Lưu, Lưu Mai buổi chiều trực tiếp xin nghỉ, nằm vật vã trên giường mẹ đẻ khóc ròng rã cả buổi.
Lưu lão nương tức tối ở nhà làu bàu không ngớt, "Mấy cái thằng nhóc nhà họ Tô cũng to gan gớm, còn dám ức hiếp nhà họ Lưu chúng ta, cũng chẳng nhìn lại cái bộ dạng lụi bại nhà chúng nó, còn dám bắt nạt nhà mình. Quả Mơ, lần này ngươi cứ ở nhà mà ở, thằng Đại Chí không đến xin lỗi, không tự mình đến đón con, thì mẹ không cho con về đâu."
Nàng ta liền không tin được là đàn ông lấy vợ rồi còn có thể bỏ được vợ mình.
Nghe Lưu lão nương nói, Lưu Mai cũng có khí thế hơn hẳn, chỉ cần người nhà mẹ đẻ bên này giúp đỡ nàng, nàng chẳng sợ gì nữa. Cùng lắm thì cứ ở nhà mẹ đẻ một thời gian. Trong tay nàng có tiền đâu, cũng chẳng lo không có ăn có uống.
Lưu lão nương và Lưu Mai tính toán ngon lành, nhưng nhà lão Lưu đâu chỉ có hai mẹ con họ.
Nhà lão Lưu tuy rằng nhà cửa rộng rãi, có thêm một phòng nhỏ, nhưng lại đông người ở hơn. Bình thường cũng là mấy thế hệ chen chúc trong một căn phòng.
Trước khi Lưu Mai xuất giá, là cùng cha mẹ mình chen chúc trên một cái giường. Nàng xuất giá sau đó, chỗ đó nhường lại cho thằng cháu trai lớn của Lưu Mai ngủ.
Buổi tối những người khác trong nhà họ Lưu trở về, chị dâu cả nhà họ Lưu nghe được Lưu Mai muốn về ở một thời gian sau đó, sắc mặt liền hơi khó coi.