Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập niên 60: Những Năm Tháng Tươi Đẹp

Chương 25: 11

Chương 25: 11



"Quả Mai đã gả đi rồi mà còn về ngủ, người ta nhìn vào chẳng phải lại xì xào bàn tán sao? Theo tôi thấy, nếu Quả Mai mà bị nhà lão Tô ăn hiếp, tôi sẽ đi tìm họ để tính sổ cho ra nhẽ. Phải cho nhà lão Tô biết tay nhà lão Lưu chúng ta, xem xem họ còn dám bắt nạt Quả Mai nữa không."

Thím cả nhà họ Lưu cũng thuộc dạng "biết ăn nói", trông cứ như là đang một lòng một dạ ra mặt vì cô em chồng vậy.

Bà Lưu nghe xong thì gật đầu lia lịa: "Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là sợ người ta lại buôn chuyện nói xấu nhà mình thôi, nhà lão Tô thì chỉ có mấy đứa nhỏ, mình mà đi gây sự thì đến lúc đó lại bị người ta nói là "lấy lớn hiếp bé"."

Thím cả nhà họ Lưu đáp: "Mẹ lo gì chứ, mẹ với ba không cần đích thân ra mặt. Cứ để mấy chị em con bằng vai phải lứa với chúng nó mà sang, người ngoài còn nói được gì nữa. Đại Dũng với Đại Cường đều là anh trai của Quả Mai, đứng ra đòi lại công bằng cho em ấy là chuyện đương nhiên mà."

Mấy lời này khiến Lưu Mai cảm động lắm.

Trước kia nàng còn thấy chị dâu chẳng ra gì. Luôn chẳng có thái độ hòa nhã gì với mình, vậy mà đến lúc mấu chốt, vẫn là người nhà mình đáng tin nhất.

Nàng đưa đôi mắt long lanh nhìn hai người anh trai mình.

Lưu Đại Dũng và Lưu Đại Cường liếc nhìn nhau rồi gật đầu: "Được, mai anh em mình sẽ đi hỏi cho ra lẽ cái thằng nhãi Tô Đại Chí đó, xem nó đã đối xử với em mình thế nào."

Lưu Mai vừa nghe, lại lo lắng họ thật sự đánh Tô Đại Chí, vội vàng nói: "Các anh ơi, đừng có mà đánh Đại Chí bị thương đấy nhé. Cứ dọa dẫm một chút là được rồi. Cái chính vẫn là con chị chồng của em ấy, nó đúng là đồ phá hoại mà."

"Một mụ đàn bà, sợ gì chứ?"

Lưu Đại Dũng chẳng thèm để tâm chút nào.

Cái con chị chồng nhà lão Tô mà mãi chưa gả được ấy, hắn thừa biết rồi, nhát như cáy, đầu óc lại còn không linh hoạt. Đến lúc đó cứ dọa một phát, đảm bảo cả nhà chúng nó sẽ phải kéo đến đón em gái hắn về ngay.

Bà Lưu mỉm cười hài lòng, tuy rằng bà ấy trọng nam khinh nữ, nhưng thấy con gái mình có một nhà mẹ đẻ vững chắc để dựa vào, trong lòng vẫn tự hào lắm.

Nghĩ đến nhà lão Tô mà cũng dám bắt nạt con gái mình, bà ấy khẽ cắn môi nói: "Dù sao lần này cũng phải bắt nhà lão Tô nhường lại vị trí công việc của chị Đại Chí cho Quả Mai. Quả Mai giờ vẫn là lao động tạm thời, sau này chẳng có gì đảm bảo cả. Lần này mà nó không chịu nhường, ta sẽ cho bọn chúng một bài học nhớ đời."

"Còn phải bắt nó ra ở riêng, nhường lại căn nhà nữa!" Lưu Mai nói.

Bà Lưu nói: "Nếu không đồng ý, Quả Mai sẽ không về nhà!"

Thím cả và thím hai nhà họ Lưu thì khóe miệng giật giật.

May mà nhà mình không gặp phải cô con dâu như thế, chứ không thì còn phải nói làm sao.

Tối đó Lưu Mai không về nhà, cứ thế ngủ lại bên nhà lão Lưu.

Tô Đại Chí đợi đến hơn nửa đêm, Lưu Mai vẫn không về, khiến hắn ngay cả cơm cũng có chút nuốt không trôi.

Tô Tiểu Chí và Tô Du thì khoái chí lắm, chia luôn phần của hắn ra mà chén sạch.

Tô Du khi chưa ăn gì, thường là nuốt thẳng vào bụng qua khoang miệng, rất ít khi nhai kỹ. Cũng chẳng trách, ăn quen của ngon vật lạ rồi, giờ ăn mấy thứ này cô ấy cảm thấy khó nuốt thật.

Ăn xong, Tô Du bắt Tô Lâm đang không tình nguyện phải đi rửa bát, còn nàng thì đi tắm rửa, rồi về kéo rèm đi ngủ.

Thấy Tô Đại Chí vẫn còn ngồi, nàng nói: "Có chút tiền đồ đi chứ, ngươi tin không, Lưu Mai giờ đang ở nhà mẹ đẻ ngủ khò khò say sưa rồi kìa, người ta chẳng thèm nhớ thương ngươi đâu. Có mỗi ngươi là cứ ngây ngốc ngồi đợi. Ngươi có mà thức trắng cả đêm, nàng cũng chẳng đau lòng gì đâu."

Nghe vậy, trong đầu Tô Đại Chí liền hiện ra cảnh tượng Lưu Mai đang nằm trên giường ngáy o o, ngủ như chết. Nhất thời hắn thấy mình chờ đợi đúng là ngu ngốc thật, liền cầm chậu đi tắm rồi lên giường ngủ.

Lúc nằm trên giường, hắn vẫn còn cảm thấy hơi không quen.

"Mấy đứa chưa ngủ đúng không?" Tô Du trở mình ngồi dậy.

"Chị ơi, chưa ngủ ạ." Tô Tiểu Chí hét lên.

Tô Du thở dài: "Chưa ngủ là tốt. Thôi ngồi dậy đi, mấy chị em mình lâu rồi không ngồi chuyện trò với nhau. Từ ngày có Lưu Mai đến, những chuyện cũ của nhà mình trước kia cũng ngại không tiện nói trước mặt nàng. Chị vẫn nhớ hồi bố mẹ mình mất, nhà mình nghèo lắm luôn. Hồi đó Tiểu Chí với Tiểu Lâm đều ngoan, chị với Đại Chí từ ngoài mang đồ ăn về, hai đứa liền dọn ghế nhỏ ngồi đợi ở cửa, chẳng khóc cũng chẳng quấy."

"Chị ơi, em nhớ, mỗi lần chị về đều mang bánh nướng cho em." Tô Tiểu Chí nuốt nước bọt.

"Đúng vậy, hồi đó nhìn ba đứa tụi mày ăn, lòng chị vui không tả xiết. Thật ra hồi đó chị cũng muốn ăn, nhưng chị tiếc, muốn nhường cho mấy đứa ăn nhiều hơn chút. Chị cứ mong tụi mày lớn khôn thật tốt, sống một cuộc đời sung sướng."

Giọng Tô Du cũng nghẹn lại đôi chút.

"Chị nhớ mãi lần Đại Chí bị ốm ấy, chị sợ nhất. Hơn nửa đêm chị kéo xe đẩy tay đưa Đại Chí đi bệnh viện, lúc đó tuyết rơi dày đặc, ngập đến tận eo ấy, bánh xe còn không đẩy nổi."

Tô Đại Chí vẫn luôn lắng nghe, nghe đến đoạn này cũng nhớ lại chuyện hồi đó. Chuyện này vốn dĩ đã quên gần hết, nhưng giờ phút này dường như lại hiện rõ mồn một trước mắt hắn: "Em nhớ là chị cõng em đi mà."

Tô Du nghẹn ngào cười: "Mày còn nhớ cơ à. Không biết Tiểu Chí còn nhớ không, có lần Tiểu Chí bị sốt, để có trứng gà cho Tiểu Chí ăn, chị đã leo cây đào trứng chim cho mày đấy..."

"Chị đã bị ngã từ trên cây xuống!" Tô Tiểu Chí khóc thút thít nói.

"Đúng vậy, đau không kể xiết luôn, lúc đó chị sợ chết khiếp đi được, chỉ sợ chị mà ngã có mệnh hệ gì, Tiểu Chí tụi mày sẽ ra sao."

"Còn Tiểu Lâm nữa, hồi bé mày đi chọc chó nhà người ta, con chó đó định cắn mày. Chị vì che chở mày mà xông vào đánh nhau với con chó nhà người ta. Nếu không có người đến kịp, giờ này chị cũng chẳng còn ở đây đâu."

Tô Lâm nằm trên giường, lặng lẽ rơi nước mắt.

Trong chốc lát, cả nhà lão Tô chìm vào hồi ức về những tháng ngày đã qua, hồi ức về quãng thời gian mà cả nhà đã quá đỗi vất vả.

Mà trong những ký ức đó, sự hy sinh của chị cả luôn là điều không thể thiếu.

Tô Du kể rất nhiều chuyện ngày xưa, bao gồm cả những lúc bố mẹ nhà họ Tô còn sống, rồi cả những khi bố mẹ không còn, có đắng có ngọt, cuối cùng nàng khẽ thở dài: "Nhìn tụi mày giờ đã trưởng thành cả rồi, chị thấy yên tâm lắm. Giờ đây điều duy nhất chị mong mỏi là sau này tụi mày đều có thể hạnh phúc. Tìm được người yêu thương, đối xử tốt với tụi mày. Mà cho dù người đó có đối xử không tốt với tụi mày thì cũng đừng sợ, chị còn sống ngày nào là còn che chở tụi mày ngày đó, không ai được phép bắt nạt mấy đứa!"

"Chị!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch