Dù gì thì nó cũng hổng tin con chị thật sự bỏ mặc nó đâu. Lát nữa con chị mà về thấy nó còn nằm lì đây, kiểu gì cũng lôi đồ ăn ra bắt nó ăn cho bằng được. Nhưng mà nó cũng hổng chịu nghe lời đâu, trừ khi con chị chịu mua cho nó cái áo Raji mẫu mới kia kìa.
Chờ Tô Du tắm táp sảng khoái xong quay về, nàng thấy cả đám người trong nhà vẫn y chang cái tư thế ban nãy, cứ như hóa đá hết rồi.
Mà Tô Du thì kệ xác tụi nó. Mấy cái gia hỏa này, trừ việc có mặt trong trí nhớ của nguyên chủ ra thì chẳng liên quan gì tới nàng. Vả lại nàng là phải về bằng được, nên càng không cần bận tâm mấy cái của nợ này.
Buông đồ xuống, nàng liền kéo tấm màn ngăn giữa giường lên, rồi nằm phịch xuống giường của mình để ngủ. Mới vừa nhắm mắt lại, nàng liền ngồi bật dậy, quay sang thằng Tô Đại Chí với con Lưu Mai nói: “Tối nay bớt "hăng" lại, đừng có "làm việc" quá.”
Thằng Tô Đại Chí với con Lưu Mai đơ người ra, mặt đỏ bừng: “...”
Thấy Tô Du cứ thế lăn ra ngủ, con Tô Lâm trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi ngồi bật dậy.
Thằng Tô Đại Chí với con Lưu Mai cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải là giả bộ ngủ đó chứ?”
Cả ba nhìn chằm chằm Tô Du, chờ một lúc, nghe thấy tiếng ngáy khò khò của Tô Du, lúc này mới chắc cú là con chị thật sự đang ngủ, chẳng thèm quan tâm chuyện gì sất!
“Làm cái quái gì mà đơ ra đó, có đồ ăn không? Đói chết đây!”
Một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi từ ngoài chạy xộc vô. Đó là thằng ba nhà họ Tô – Tô Tiểu Chí. Thấy đại ca với đại tẩu của mình, nó nhíu mày.
Nó quay phắt lại mở nồi gang trên bếp, ai dè bên trong trống trơn.
Nó trợn mắt hỏi: “Tụi bây không chừa đồ ăn cho tao hả?” Hồi trước nó có về trễ cỡ nào thì trong nhà cũng có đồ ăn nóng hổi để sẵn. Ít nhất cũng có bánh ngô hấp.
Con Tô Lâm vừa xoa bụng vừa giận dỗi nói: “Ăn uống gì đâu, con còn chưa được ăn gì đây này!”
Thằng Tô Tiểu Chí cãi: “Đó là mày tự không ăn, trách ai. Mà thôi.” Rồi nó liếc qua: “Con chị đâu? Kêu bả nấu cơm cho tao ăn đi, đói muốn xỉu rồi đây. Mới chơi banh nguyên buổi chiều.”
Thằng Tô Đại Chí, con Lưu Mai với con Tô Lâm đồng loạt chỉ tay vô cái màn đã kéo lên trên giường.
“Ngủ rồi.”
Thằng Tô Tiểu Chí bước tới, vén màn lên xem, thấy con chị mình đang ngủ khò khò.
Nó lay lay giường: “Chị hai, em đói!”
“Đói thì tự đi mà kiếm mẹ ngươi ấy, ta đây đâu phải mẹ ngươi... .” Tô Du làu bàu nói.
Giờ này Tô Du ngủ hổng có ngon lành miếng nào, nàng đang gặp ác mộng.
Trong mơ, nàng biến thành một con nhóc mười sáu tuổi vừa mồ côi cả cha lẫn mẹ, mấy đứa em trong nhà thì còn bé tí. Để nuôi sống tụi nó, nàng phải bỏ dở việc học, từ bỏ giấc mơ vào cấp ba để vô xưởng thế chân chỗ làm của mẹ mình. Ngày nào cũng nai lưng ra gánh vác công việc nặng nề, rồi lại vắt chân lên cổ chạy về nhà chăm sóc mấy đứa em. Ngày nào cũng ăn hổng đủ no, ngủ hổng đủ giấc, mệt mỏi rã rời.
Tô Du cứ luôn miệng chửi thầm mình sao lại làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy, mà lại không cách nào kiểm soát được cơ thể mình, ngày nào cũng cứ nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho người ta, tức tới mức muốn hộc máu. Cũng may trong đầu nàng vẫn còn tỉnh táo lắm, biết tỏng mình đây là đang nằm mơ.
Đúng, đúng, tất cả chỉ là mơ thôi. Nàng chính là "boss" của Tô gia, từ công ty cho tới trong nhà, mọi thứ đều phải nhìn sắc mặt nàng mà sống. Nàng đây đời nào mà biến thành cái loại người hiền lành để người ta khi dễ chứ. Coi như là ba má ruột hay mấy đứa em ruột cũng không có cửa!
Nàng vừa ngủ dậy thì trời đã sáng choang rồi.
Nàng ngáp dài một cái rồi ngồi bật dậy, đang định sờ cái điện thoại cưng của mình thì hỡi ôi, sờ phải khoảng không. Nàng vừa liếc sang bên cạnh, lập tức đơ người.
Năm giây sau, nàng mới hoàn hồn.
Đậu má! Nàng vẫn còn nằm ở cái chốn quỷ quái này ư! A a a a, không phải bảo ngủ một giấc là được về rồi sao, sao vẫn cứ dính cứng ở đây vậy trời! Chẳng lẽ nàng thật sự phải kẹt lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này sao?!
Tô Du bứt tóc bứt tai điên cuồng.
Ngay lập tức, nàng mất cả hứng. Hy vọng cũng bay màu. Cái ý tưởng "một ngày trải nghiệm thập niên sáu mươi" hôm qua cũng hóa thành tro bụi. Giờ thì, cái "chuyến trải nghiệm một ngày" của nàng có khi đã biến thành "án tù chung thân" rồi.
Thằng Tô Tiểu Chí đói quặn ruột, từ trên giường ngồi bật dậy, vừa thấy Tô Du nhấc chân xuống giường là nó la làng lên liền: “Chị hai, cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh rồi à, có đồ ăn hông, ta đói muốn rụng rốn đây!”
Tô Du lúc này đang bực bội muốn điên, nghe vậy thì liếc xéo nó một cái: “Ăn ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi! Muốn ăn thì tự mà lăn vào bếp làm đi, la làng cái gì, ta đây đâu phải ô sin của nhà ngươi!”
Nói xong, nàng nổi khùng lên, ôm đồ vệ sinh cá nhân đi thẳng ra ngoài.
Nhìn cái cảnh tượng tồi tàn nát bươm bên ngoài, nàng ngửa mặt lên trời gào thét mấy tiếng "á à á à". Ngay lập tức, cả cái đại viện gà bay chó sủa loạn xạ.
“Vụ gì hot vậy bây?”
“Nhà nào oánh nhau?”
“Lão Tô gia lại đánh lộn rồi hả?”
...
Cả đám người nhà lão Tô bị dọa cho ngồi bật dậy: “...”
Tô Du mặt tỉnh bơ đi thẳng từ cửa ra khu vực nhà tắm để đánh răng rửa mặt.
Nàng tạt nước lạnh xối xả lên mặt, cố làm cho cái trái tim đang đập thình thịch vì tức giận dịu bớt đi mấy phần. Trong lòng nàng gồng mình an ủi: “Dù gì cũng hổng tới nỗi ăn bờ ngủ bụi. Cũng hổng phải dân đen không hộ khẩu, vẫn còn có công việc đàng hoàng. Chỗ ở tuy hơi "í ẹ"... nhưng mà kệ đi, lãnh đạo chẳng phải có thể phân cho căn nhà ngon lành hơn sao? Hổng có bảo mẫu cũng chẳng sao, cơm thì chén ở căng tin, trong nhà cũng có mấy đứa lính trẻ khỏe mạnh, sai vặt nấu cơm, bưng trà rót nước gì cũng được tuốt.”
Cứ nghĩ thế, trong lòng nàng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Có ăn có uống có kẻ hầu người hạ, nói chung khác biệt với trước kia cũng hổng quá lớn... Còn mấy cái gia hỏa trong nhà có chịu nghe lời hay không, thì mấy vụ đó hổng nằm trong tầm kiểm soát của nàng đâu.