Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập niên 60: Những Năm Tháng Tươi Đẹp

Chương 6: 5

Chương 6: 5

Đây là món đồ quý giá nhất của cả nhà.

Nhìn mấy thứ này, lòng Tô Du lại bắt đầu lạnh toát.

Kể cả nàng có tự an ủi thế nào đi nữa, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng đây là một niên đại thiếu thốn cả cơm ăn áo mặc, càng không cần nói nhà mình còn nghèo xơ xác như thế.

Nàng buồn bực xoa xoa mặt, đầy tâm sự vốc nắm gạo bỏ vào nồi, tiện tay thái mấy lát thịt mỡ cho vào, chuẩn bị làm điểm tâm cho mình ăn.

Kết quả cái bếp củi lò củi cả buổi chẳng nhóm lên được lửa, khói hun đến đỏ cả mắt.

Má ơi, cái ngày tháng này phải sống sao đây?

Nàng dụi mắt, vẻ mặt chán đời. Không được, phải mau chóng dạy dỗ cho ra ngô ra khoai đám sức lao động này mới được.

– Đại tỷ, chị khóc gì thế? Cơm nước xong chưa?

Tô Tiểu Chí sán lại gần. Hắn là đứa rửa mặt xong đầu tiên, liền vội vàng quay về ăn điểm tâm. Mỗi ngày đại tỷ dậy rồi, việc đầu tiên làm là chuẩn bị điểm tâm. Quả nhiên vừa về đến đã thấy đại tỷ đang nhóm bếp, ai ngờ đại tỷ lại bắt đầu lau nước mắt. Hắn đói muốn chết rồi đây này, đại tỷ khóc gì chứ. Sao không nấu cơm đi?

Tô Du xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, nhìn vẻ mặt ngố tàu của Tô Tiểu Chí.

Tô Tiểu Chí trông khá giống Tô Du, khuôn mặt gầy gò, dáng người cao gầy, đôi mắt linh hoạt. Vừa nhìn đã biết là loại nhóc hư hỏng tuổi dậy thì cả ngày không yên phận.

Nhìn đứa trẻ này, Tô Du lập tức lại dụi dụi mắt, mắt lại đỏ hoe, nàng nhìn Tô Tiểu Chí nói: “Chị khóc gì, chẳng phải là vì ngươi sao? Anh cả ngươi đòi ra riêng, sau này ngươi ở đâu hả? Chị với Tiểu Lâm là con gái, sau này cũng có thể tìm người mà gả, kiểu gì cũng có chỗ ở, chứ ngươi một đứa con trai thì làm sao hả, sau này đến cả cái nhà riêng cũng không có, ở đâu, lấy vợ kiểu gì?”

Tô Tiểu Chí nhất thời ngẩn tò te ra.

Chuyện ra riêng của gia đình này hắn cũng biết, cũng hiểu anh cả rất hèn, thế mà lại bị chị dâu xúi giục đòi ra riêng, muốn chiếm lấy căn nhà.

Có điều hắn vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện đại tỷ nên bận tâm, hắn cho dù không vui, cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi quản việc này.

Nhưng nghe đại tỷ vừa nói vậy, trong lòng hắn liền có chút khó chịu.

Anh cả đây là muốn tranh nhà với hắn chứ gì.

Tô Du vỗ vỗ vai hắn nói: “Tiểu Chí à, ngươi cũng đã lớn rồi, mười bảy tuổi cái vèo một cái. Thật ra chị biết ngươi muốn đi làm sớm một chút, là vì muốn san sẻ cho gia đình, nên gần đây chị đang giúp ngươi tìm việc, đợi khi tìm được việc rồi, ngươi cũng không cần đi học nữa.”

Nghe Tô Du nói vậy, đầu óc Tô Tiểu Chí đang mơ hồ bỗng nhiên như pháo hoa nở rộ, hắn vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ nói: “Chị ơi, thật sao? Trước kia chị cứ bắt em học mà.” Trước kia hắn vừa nói không muốn đi học là đại tỷ lại khóc, nhất quyết lôi hắn đến trường.

– Thật mà. Tô Du gật đầu.

Đương nhiên là thật rồi. Cũng chỉ có nguyên chủ một lòng vì đệ muội như vậy mới ép buộc mấy đứa em đi học, muốn cho bọn chúng có tiền đồ sau này. Tô Du thì hoàn toàn chẳng có cái suy nghĩ này. Nếu đã không muốn học hành, thì vừa hay đi ra ngoài tìm việc làm nuôi gia đình. Tốt nhất là sau này lương lậu nộp hết lên, để nàng có ăn có uống no say.

– Chị nghĩ thông rồi, ngươi là nam tử hán, là đại nam nhân, nên có sự nghiệp của riêng mình chứ. Không muốn học thì đừng học, chị ủng hộ ngươi!

Tô Tiểu Chí mừng muốn điên rồi: “Chị ơi, em nhất định sẽ giúp chị san sẻ! Còn nữa, cái nhà này nhất định không phân được đâu, chị yên tâm!”

Hắn cười toe toét, chỉ cần không cho hắn đi học thì chuyện gì cũng ok hết. Còn chuyện đi làm thì hắn cũng chẳng bận tâm. Dù sao thì đi làm cũng chẳng phiền hà gì, nếu mà mệt thì hắn cứ nghỉ việc, về nhà nghỉ ngơi, có đại tỷ nuôi.

Tô Du vẻ mặt cảm động nói: “Ừm, vậy chị trông cậy vào ngươi đấy.” Sau đó nàng đặt cái kẹp gắp than vào tay Tô Tiểu Chí: “Chị vừa khóc nhiều quá, mắt khó chịu, ngươi nhóm bếp lên trước đi. Hôm nay chúng ta không cho bọn hắn ăn, cho bọn hắn một bài học, để bọn hắn biết tay chúng ta. Chị tự ăn được rồi. Ăn xong cơm chị đi giúp ngươi tìm việc làm luôn.”

Tô Tiểu Chí nhất thời cảm thấy mình và chị gái là một phe, liền lập tức nói: “Ok, chị ngồi đi, nhóm lửa em đỉnh nhất rồi.”

Đối với một thiếu niên đang tuổi “trung nhị kỳ” chẳng việc gì là không làm được thì việc nhóm lửa này cũng chẳng xa lạ gì. Rất nhanh liền nhóm cho cái bếp lò trong nhà cháy bùng lên.

Tô Du nhìn cái bếp nhà mình bốc khói đen kịt, lập tức bịt mũi lại, nàng giờ đây vô cùng hoài niệm căn bếp không khói ở nhà mình.

Thôi, bếp không khói thì chẳng trông mong gì rồi, nhưng mà cái bếp than đá thì ngược lại có thể suy xét làm một cái.

Bên này lửa vừa mới bùng lên, Tô Đại Chí cùng vợ hắn là Lưu Mai, còn có Tô Lâm cũng quay về.

Tô Du cũng chẳng thèm để ý bọn họ, nàng tự ngồi trên giường chải tóc.

Nguyên chủ để tóc dài ngang eo, đáng tiếc vì dinh dưỡng kém, tóc phần lớn bị chẻ ngọn và khô vàng, nhìn chẳng đẹp tẹo nào. Nàng loay hoay chải nửa ngày cũng mới miễn cưỡng tết được một bím tóc.

Tô Đại Chí bọn họ thấy Tô Du sáng sớm đến giờ vẫn không lên tiếng, đến cả cơm cũng là Tô Tiểu Chí nấu, đều vẻ mặt quái dị nhìn Tô Du.

Tô Đại Chí bị Lưu Mai đẩy một cái, lúc này mới lắp bắp nói: “Đại tỷ, cái đó, chuyện trong nhà... Chị tính sao rồi?”

– Anh cả, cái nhà này không thể phân được! Tô Tiểu Chí lập tức nói.

Lưu Mai “ha hả” cười một tiếng: “Tiểu Chí, chuyện người lớn, một đứa con nít như cháu quản làm gì?”

– Sao lại không thể quản chứ, tôi cũng là con trai nhà họ Tô mà.

– Anh cả ngươi là trưởng tử trong nhà.

– Nhà ta lớn nhất là Đại tỷ! Tô Tiểu Chí kiên quyết ủng hộ đại tỷ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch