Nàng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình không phải đang kích động đi bán dược liệu sao?
Trên xe bò, nàng đã nghe thấy được một chút hương vị dược liệu.
Không biết rõ nàng đã đi những địa phương nào để tìm dược liệu trở về vậy?
Nàng thường xuyên lên núi đốn củi, tự nhiên không chỉ đơn thuần là đốn củi, còn tìm đồ ăn và hái lượm một ít dược liệu mang về.
Tiền trong tay nàng, phần lớn là tích lũy theo cách này mà có.
Những nơi có thể tìm thấy dược liệu trên núi, cơ bản là nàng đã đi qua hết rồi.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, nàng đã một thời gian không lên núi.
Dược liệu đó dường như còn mang theo một chút hương vị khác... An Niệm Cửu nghĩ ngợi, dược liệu nàng bào chế ra dường như không được phơi nắng, mang theo một mùi ẩm mốc.
Nàng nghĩ ngợi rồi tiến đến an ủi nàng một chút: "Tiểu Noãn, sao vậy?"
An Tiểu Noãn thấy An Niệm Cửu, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn đem nỗi khổ trong lòng mình nói ra, nếu là An Niệm Cửu, nàng sẽ làm như thế nào?
"Ta vất vả cực khổ chuẩn bị một việc, cố gắng lâu như vậy, kết quả, một chút hồi báo đều không đạt được, ngươi nói, ta nên từ bỏ sao?"
An Niệm Cửu hiểu, lời nàng nói chẳng phải chuyện mình bào chế dược liệu thất bại, không kiếm được tiền sao?
Nàng vươn tay, vỗ vỗ vai nàng: "Không ai bắt ngươi phải buông bỏ đâu."
An Tiểu Noãn chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, không ngờ nàng thật sự an ủi mình, cảm động nhìn nàng, chuẩn bị nói một phen kiên định thì nghe thấy An Niệm Cửu nói:
"Chỉ cần ngươi cố gắng thêm chút nữa, sẽ tự mình buông bỏ thôi!"
An Tiểu Noãn đang cảm động: "???"
Ngươi cút đi cho ta...!
Mau cút đi!
Còn tin ngươi nữa thì ta là heo!
Van ngươi tránh xa ta ra một chút đi!
Ta sợ ta nhịn không được giết ngươi mất!
Không đúng, nàng đã giết một lần rồi.
An Tiểu Noãn cảm thấy, nếu có một ngày An Niệm Cửu chết, nhất định là do mình vạn bất đắc dĩ mà giết.
Quá đáng ghét.
Trong mắt An Tiểu Noãn bùng lên ngọn lửa hừng hực, ngươi cứ chờ đó!
Nhất định ta sẽ kiếm thật nhiều tiền!
Nghiền nát An Niệm Cửu dưới chân!
An Niệm Cửu an ủi nàng một câu, thỏa mãn thấy An Tiểu Noãn lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đi đến cuối phố, An Niệm Cửu thấy Dương Dật đang đi qua đi lại, dường như tìm ai đó.
Nàng tiến lên, lộ ra một vẻ kinh hỉ vừa đúng.
"Dương Dật đồng chí."
"An Niệm Cửu đồng chí! Thật trùng hợp, hôm nay cô cũng lên trấn mua đồ sao?"
An Niệm Cửu ngọt ngào cười: "Ừm, hiếm khi rảnh rỗi, lên mua chút đồ."
Dương Dật chủ động nói: "Hiếm khi gặp nhau trên trấn, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
An Niệm Cửu do dự một lát, đáp ứng: "Được, chúng ta đi cùng."
Dương Dật dẫn An Niệm Cửu đi dạo một vòng quanh những nơi náo nhiệt, mua mấy cái bánh bao, còn có chút đồ ăn vặt, đưa cho An Niệm Cửu cầm lấy, ân cần hỏi: "Cô còn muốn mua gì không?"
"Đồ đạc mua cũng gần đủ rồi, chúng ta đi chỗ khác đi thôi."
An Niệm Cửu có dự mưu, dẫn hắn đi về những nơi vắng vẻ, ít người.
Vừa ra khỏi con phố náo nhiệt, hai người họ gặp được đám bạn của Dương Dật.
Vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Dật: "Dương ca, vị này là?"
Dương Dật bày ra vẻ mặt trịnh trọng giải thích: "Đây là An Niệm Cửu đồng chí, tôi dẫn cô ấy đi dạo quanh trấn."
Đám đàn em của hắn nhìn Dương Dật đầy ẩn ý, trong lòng không ngừng hâm mộ.
Đại ca của bọn họ lại có một người vợ xinh đẹp như vậy!
Thật ngưỡng mộ a....
"Tẩu tử khỏe!"
Bọn họ vô cùng hiểu chuyện cùng nhau gọi.
Dương Dật khẩn trương nhìn biểu hiện của An Niệm Cửu, hai người bọn họ còn chưa xác định, bọn họ gọi như vậy, liệu nàng có không vui không?
An Niệm Cửu nhướn mày nhìn đám lưu manh này, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, mà trong lòng thì nở hoa nói: "Chào các cậu."
"Tẩu tử cô thật xinh đẹp, trong nhà còn ai khác không?"
"Không có, nhưng tôi thích các cậu gọi tôi An tỷ hơn."
"Được rồi An tỷ, vậy thì tiếc quá."
Dương Dật tiến lên một bước, làm ra động tác xua đuổi: "Đi đi đi, đừng có lượn lờ ở đây."
Dương Dật chú ý đến ánh mắt người khác đổ dồn vào An Niệm Cửu, vừa tự hào, vừa chua xót, hận không thể giấu nàng đi, không cho ai thấy.
Đến một nơi vắng người, An Niệm Cửu nhìn xung quanh, rất tốt, an toàn không người.
Đi qua một bức tường hoa rủ xuống tươi tốt, An Niệm Cửu cảm thấy thời cơ đã đến, đi qua chỗ đó, nàng quay người, đẩy hắn lên tường.
Nàng tiến lên một bước, dồn hắn vào giữa hai tay, hoa rủ xuống rơi trên gò má hắn, hai người cùng nhau tỏa sáng, trắng trong thuần khiết tao nhã, tràn đầy vẻ thanh tú.
Kiễng chân, chuẩn bị tiến đến...
"Cái kia... Xin lỗi." An Tiểu Noãn từ phía bên kia xuất hiện, trong lòng khiếp sợ không thôi, thời này còn có người mở mang vậy sao?!
Chú ý đến thân phận thật sự của hai người kia, An Tiểu Noãn cứng đờ người nói: "... Thật trùng hợp nga."
An Niệm Cửu ném cho nàng một ánh mắt tử thần.
Tác giả có lời muốn nói: An Tiểu Noãn: ta là ai? Ta đang ở đâu? Vì sao ta lại xui xẻo như vậy?!