Tống Nguyệt Minh là kiều nữ nổi danh khắp làng trên xóm dưới, gả cho người mà chưa từng phải đặt chân xuống ruộng đồng.
Thế nhưng, chẳng ai hay biết rằng nàng vốn xuyên không đến thập niên 80, nhập vào thân xác của một nữ xứng trong truyện quân tẩu văn, người đã gieo mình xuống sông tự vẫn. Kẻ đã cứu nàng khỏi dòng nước xiết chính là Vệ Vân Khai — hán tử cứng rắn nhất thôn bên, cũng là ca ca có bàn tay vàng của nữ chủ tương lai.
Đêm tân hôn, Tống Nguyệt Minh lệ rơi đầy mặt, nhẹ giọng nói:
“Nếu như ngươi không thích ta, qua vài năm nữa, đôi ta hãy ly hôn.”
Vệ Vân Khai nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ như nước của nàng, ánh mắt kiên định, giọng nói vững vàng như tiếng chuông ngân:
“Ta nhất định sẽ cho nàng những tháng ngày tốt đẹp nhất.”
Hắn không hề nuốt lời. Cùng nàng tay nắm tay, hắn không quản khó nhọc, phấn đấu làm giàu. Nam chủ, nữ chủ, phản diện gì đi nữa, tất cả đều bị hai người đạp xuống mà tiến bước!
Một câu văn án: Xuyên tới thập niên 80, nữ xứng từng si mê binh ca ca cuối cùng cũng đón được mùa xuân thuộc về mình.