Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Hành Trình Vươn Lên Của Nữ Hộ Thuần Khiết

Chương 12: Mười Một (2)

Chương 12: Mười Một (2)



Dương Quốc Hổ trước kia từng nói, gia đình kia sẽ đối đãi Tiểu Tam Tử như con gái ruột, vô tình lộ ra một câu rằng trong nhà dưỡng một đứa ngốc, có thêm muội muội làm bạn cũng tốt.

Dương bà tử là hạng người gì, cả đời lăn lộn ở nông thôn, chuyện trong thôn xóm so với ai cũng rõ như lòng bàn tay. Bà ta cảm thấy gia đình kia đang tính toán nuôi con dâu từ bé, dưỡng lớn Tiểu Tam Tử để gả cho đứa con ngốc, quả là có tầm nhìn xa.

Đặc biệt là hiện tại, kế hoạch hóa gia đình ngày càng gắt gao, khắp nơi tuyên truyền rầm rộ, cán bộ kế sinh hương xã chạy đôn chạy đáo, mòn cả đế giày, chỉ mong lôi được hết đám phụ nữ đến tuổi sinh đẻ trong thôn lên trạm kế sinh để thắt ống dẫn. Dương gia vì sinh con trai mà đem tiểu khuê nữ cho người ta, đâu phải chuyện tốt đẹp gì. Nhỡ đâu Ngô Anh Ngọc bị lôi lên hương xã thắt ống dẫn thì phiền toái lớn.

Dương Đào Nhi từ lâu đã chán ghét Dương bà tử tận xương, hôm nay bắt được cơ hội chiếm thế thượng phong, nhất quyết không lùi bước: "Cho thì cho! Đưa ra ngoài ta sẽ nói cho người ta biết cha ta là ai, mẹ ta là ai. Ta còn có chân, tự mình đi về được!"

Nàng ngẩng cao cổ như gà chọi, khiến Dương bà tử hoài nghi liệu có phải đứa trẻ này bị đánh tráo ở Ngô gia trang, mang nhầm con nhà người ta về rồi không.

"Giỏi giang lắm!" Dương bà tử lớn tiếng quát tháo, ánh mắt lại dán chặt vào cổng lớn, sợ có người đi qua.

Tiểu Tam Tử vẫn còn là đứa bé ngây ngô, dù có đưa đi, cả đời này nếu như cha mẹ nuôi giấu diếm thân sinh phụ mẫu, e rằng nàng chẳng có cơ hội nào biết được sự thật. Nhưng Dương Đào Nhi đã ba tuổi, trí nhớ không hề kém, đối với Dương bà tử răng nhọn miệng sắc không hề khoan nhượng: "Ta còn muốn nói cho người ta biết, bà nội muốn bóp chết ta!"

Câu này chẳng khác nào vạch trần bí mật, Dương bà tử nghe mà trợn tròn mắt.

Thật không ngờ! Ai mà ngờ được nha đầu này lại là một con quỷ nhỏ cơ chứ?!

Dương Hạnh Nhi đứng ở đằng xa, kinh ngạc đến ngây người trước sự dũng cảm của muội muội, vừa xem kịch vừa nhớ hát bè cho muội muội: "Bà nội muốn đem Đào Nhi cho người ta, chi bằng đem cả ta đi luôn, cho bà nội dễ bề sinh con trai! Nếu đem ta với Đào Nhi cho người ta, ta gặp ai cũng sẽ nói bà nội không tốt, kêu mọi người đến phân xử đúng sai, xem người ta nói bà nội thế nào!"

Dương bà tử mấy năm trước không sinh được con trai, bị người trong thôn bàn tán không biết bao nhiêu năm, đi đâu cũng không ngẩng đầu lên được. Đến khi sinh được Dương Lục Hổ, bà ta mới ngóc đầu lên làm người, từ đó về sau càng quá quắt, chuyện gì cũng muốn giữ thể diện, không muốn bị người khác bàn tán nửa lời. Nào ngờ lại bị hai đứa cháu gái chọc trúng tử huyệt.

Bà ta tức đến vỗ đùi mắng: "Hai đứa cháu gái phá của, đợi cha các ngươi về sẽ dạy dỗ các ngươi!"

Cao Ngọc Phượng nãy giờ bị một màn kịch vui của ba bà cháu làm cho nghẹn cười trong bụng, hiếm khi nàng không châm chọc ai, đổi giọng hòa giải: "Thím đừng giận. Hôm nay vừa mới đưa Tiểu Tam Tử đi, quay đầu thím đã nói muốn đem Đào Nhi cho người ta, trẻ con nghe thấy khó tránh khỏi sợ hãi, nói năng bừa bãi thôi, thím đừng chấp nhặt làm gì! Thím là bậc trưởng bối, sao lại so đo với hai đứa trẻ con không hiểu chuyện làm gì?"

Dương bà tử nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu mới bình tĩnh lại, tự tìm cho mình một cái bậc thang: "Ta ra ngoài ruộng nhổ mấy củ cải, thông gia đến nhà, thể nào cũng phải có bát canh củ cải ăn cơm mới đi chứ."

Đợi bà ta đi khuất, Cao Ngọc Phượng cũng về phòng tiếp tục khuyên giải Ngô Anh Ngọc.

Dương Hạnh Nhi nhanh chóng chạy tới, kéo Dương Đào Nhi xoa xoa mặt: "Đào Nhi có đau không? Tỷ tỷ thổi cho!"

Dương Đào Nhi sờ lên mặt mình, nóng hừng hực, sụt sịt mũi suýt khóc: "Đau!"

Dương Hạnh Nhi nhìn trước nhìn sau, trong phòng tiếng khóc của Ngô Anh Ngọc đã nhỏ đi nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Ngô thẩm tử và Cao Ngọc Phượng nói chuyện, ngoài sân lại không có ai khác. Nàng kéo Dương Đào Nhi chạy nhanh như làn khói đến nhà bếp, vội vã mở tủ ra, nửa người chui vào trong tìm kiếm.

"Tỷ tỷ tìm gì vậy?"

"Tìm đồ ngon."

Trong tủ truyền ra giọng nói nghẹn ngào của Dương Hạnh Nhi, lát sau nàng vui vẻ chui ra, hai tay đều nắm chặt một quả trứng gà tròn xoe, hai mắt sáng rực: "Đào Nhi đừng giận, tỷ tỷ dẫn muội đi ăn trứng gà."

Nàng lấy một hộp diêm quẹt từ dưới bếp, nhét hết vào túi áo, dắt tay muội muội lén lút chuồn ra ngoài, còn phải đề phòng Dương bà tử và Dương Lục Hổ trở về.

Dương Đào Nhi từng bước đuổi theo, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, nhưng so với những mâu thuẫn và bất công xảy ra trong cái sân nhỏ này, những cánh đồng bát ngát mới là nơi vui chơi của các nàng. Nơi đó vô câu vô thúc, không có kỳ thị giới tính, không có người cha bạo ngược, người bà nội khắc nghiệt, người mẹ yếu đuối cam chịu mọi uất ức.

Nơi đó là tự do tự tại.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch