Chu Đại Ni vừa mới hé răng muốn tìm người ta cho hai cô con gái, chưa đầy nửa ngày, cả cái thôn Tây Đường đã râm ran bàn tán. Mấy nhà có con trai vừa độ tuổi lập gia đình đều rục rịch cả lên.
Gái quê vừa chăm chỉ lại thảo hiếu, rước về làm vợ thì còn gì bằng. Mấy người có ý tìm đến bà mối Vương để nói chuyện, nhưng vừa nghe Chu Đại Ni hét giá thách cưới trên trời thì lại cụp đuôi bỏ chạy.
Tận tám chục tệ cơ đấy, Chu Đại Ni này đúng là phát rồ vì tiền rồi hay sao? Thời buổi này, cưới vợ giỏi lắm cũng chỉ tầm bốn chục tệ thôi là kịch kim rồi.
Mao Kim Lan hét giá tám chục thì thôi đi, cớ sao đến con bé Mao Kim Lệ ăn không ngồi rồi kia cũng đòi tám chục? Cùng một thôn cả, ai thế nào ai mà chẳng biết tỏng đuôi tòng tong? Mao Kim Lệ kia thì đúng là có nhan sắc đấy, nhưng cái kiểu đẹp mã ấy, nhìn là biết cái tướng không an phận thủ thường rồi. Mấy bậc trưởng bối trong thôn chả mấy ai ưa cái nết đấy của nó.
Lại thêm cái tính khí của Mao Kim Lệ nữa chứ, trời ạ, đây không phải là cưới vợ, đây là rước họa vào nhà ấy chứ hả?
Trong thôn xôn xao bàn tán, mấy nhà vốn không ưa gì Chu Đại Ni thì được dịp hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Mao Kim Phương cũng nghe ngóng được chuyện này, lúc xuống đồng bẻ ngô non, cố ý lân la đến bên Mao Kim Lan, bàn ra tán vào.
Nàng ta bất bình lắm, cái bà thím hai này của nàng đúng là quá quắt, dám hét tám mươi tệ tiền thách cưới, kiểu thách cưới cao ngất ngưởng thế, người ta rước về chắc gì đã tốt đẹp gì cho cam?
Mao Kim Phương biết rõ mười mươi cái đạo lý ấy, Mao Kim Lan làm sao lại không rõ cơ chứ? Nàng đâu có phải là con ngốc, mẹ nàng đây rõ ràng là muốn đẩy nàng xuống hố lửa đấy chứ còn gì. Cái thời buổi này, muốn trốn cũng có ma nào cho trốn. Quản lý hộ khẩu chặt chẽ như bưng, không có giấy giới thiệu thì nửa bước cũng khó đi. Cho dù không cần giấy giới thiệu đi chăng nữa, nàng là dân nhà quê lên thành phố, không có hộ khẩu thì có mà chết đói à?
"Lan Lan, mày phải tự lo liệu cho thân mình." Mao Kim Phương khuyên nhủ Mao Kim Lan.
Mao Kim Lan hiểu ý Mao Kim Phương, ý là bảo nàng tìm một gã nào đó vừa mắt, rồi gạo nấu thành cơm luôn đi cho rồi. Chỉ cần nàng đã nhúng chàm rồi, mẹ nàng cũng chẳng thể ép nàng được nữa.
Nhưng mà, cái gã nào dám làm cái chuyện tày đình ấy với Mao Kim Lan trước khi cưới, liệu có phải là người tốt không? Nhân phẩm liệu có đáng tin? Mao Kim Lan còn ngờ vực lắm.
Mao Kim Quốc cũng biết chuyện đang đồn ầm ĩ trong thôn, trong bữa tối, Mao Kim Quốc ngập ngừng mãi rồi buông một câu: "Mẹ, con không cưới vợ đâu."
Mao Kim Quốc không muốn chỉ vì mình mà đẩy hai cô em gái vào hố lửa.
Chu Đại Ni đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đánh "bốp" một tiếng chát chúa, lòng Mao Kim Lan cũng theo đó mà thót cả lại.
"Thằng Hai, mày nói thế là ý gì?" Chu Đại Ni nheo mắt nhìn Mao Kim Quốc.
Mao Kim Quốc chất phác y hệt Mao lão đầu, Chu Đại Ni từ ngày về làm dâu nhà này đã nắm quyền làm chủ, dù cho bà Mao có ở cùng cũng phải nể mặt bà ta mà sống. Có thể nói, Chu Đại Ni ở cái nhà này, nói một là một, không ai dám cãi.
Mao Kim Quốc cúi gằm mặt, tránh né ánh mắt của Chu Đại Ni: "Mẹ, con nói con không cưới vợ nữa. Nhà người ta thách cưới cao quá, con cưới không nổi. Mẹ cũng đừng gả Đại Muội với Nhị Muội cho mấy gã góa vợ tật nguyền."
Vừa dứt lời, Chu Đại Ni đã giáng một cái tát như trời giáng vào đầu Mao Kim Quốc: "Tao nuôi mày lớn từng này, mày nghĩ tao thế đấy hả? Tao ở trong mắt mày xấu xa đến thế cơ à? Đại Muội với Nhị Muội không phải là con tao chắc? Tao không thương xót chúng nó chắc?"
Chu Đại Ni nước mắt ngắn dài, bà ta tự nhận đối đãi với con cái trong nhà là công bằng lắm rồi. Hai đứa con gái đều được ăn no mặc ấm. Cứ nhìn sang mấy nhà khác trong thôn xem, có nhà nào con gái bé bỏng mà quanh năm suốt tháng được no bụng không? Bà ta có thiên vị con trai thì cũng đúng thôi, nhưng trong thôn nhà ai mà chẳng thiên vị? Con trai thì mới nối dõi tông đường được, con gái thì làm được cái gì? Lớn lên, phủ tấm vải lên người rồi gả đi làm dâu nhà người ta chứ được tích sự gì!
Mao Kim Quốc cúi đầu, xoa xoa cái đầu bị Chu Đại Ni đánh đau điếng: "Mẹ, con không có ý đó."
Mao lão đầu sột soạt sột soạt húp xong bát cháo: "Thằng Hai à, sau này đừng có nói thế nữa, tổn thương lòng mẹ con lắm đấy. Mẹ con làm thế, cũng là vì con thôi mà."
Mao lão đầu vừa nói thế, Chu Đại Ni lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, trên bàn ăn chỉ còn văng vẳng tiếng khóc sụt sùi của Chu Đại Ni. Mao Kim Lệ liếc trộm mọi người trong nhà một lượt, rồi đưa tay vỗ vỗ Chu Đại Ni: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa."
Chu Đại Ni ôm chầm lấy Mao Kim Lệ, khóc càng to hơn: "Lệ Nhi à, vẫn là con thương mẹ nhất. Con với chị con đều là con của mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu mà có thể, mẹ nào có nỡ để các con phải chịu khổ bao giờ."
Mao Kim Lệ trong lòng thì khinh bỉ cái điệu bộ này, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tán đồng, tỏ ý rằng nàng đều biết hết, đều hiểu hết. Mao lão đầu và Chu Đại Ni trong lòng đều mừng rỡ, so với Mao Kim Lan chỉ biết cắm mặt vào ăn kia thì Mao Kim Lệ quả thực được lòng hơn hẳn.
Mao Kim Lệ thấy rõ vẻ bất mãn trên mặt hai người, trong lòng thì hả hê vô cùng. Mao Kim Lan đúng là đã nuôi nàng lớn đấy, nhưng nàng cảm thấy nàng chả có gì phải cảm kích cả. Bọn họ, những đứa nhỏ này, chẳng phải từ bé đã được người lớn trong nhà nuôi nấng hay sao? Vậy cớ sao nàng lại phải cảm kích Mao Kim Lan? Mao Kim Lan lớn hơn nàng, mang nàng lớn lên là lẽ đương nhiên.
Sau bữa ăn cũng chẳng có hoạt động giải trí gì, trời tối om om mà trong nhà cũng chẳng đốt nổi một ngọn đèn dầu, cái thứ ấy là đồ quý hiếm, không có việc gì trọng đại thì cấm có được dùng.
Mao Kim Lan xách nước vào phòng tắm giặt giũ, dội qua loa cho xong. Xà bông thơm, mỡ lợn... mấy thứ ấy chỉ có trong truyền thuyết thôi. Mao Kim Lan sống đến ngần này tuổi, cũng chỉ được thấy qua ở nhà Lý thôn trưởng vào dịp Tết nhất mà thôi.
Tắm xong bước ra, Mao Kim Lệ đã chực sẵn: "Chị, chị để nước cho em tắm với."