Mao Kim Lệ ở phía sau nghiến răng ken két. Nàng ta không hiểu, tại sao lại bắt nàng ra khỏi phòng bà nội? Một người một phòng chẳng sướng hơn hai người chung đụng? Mặt mày cau có làm gì cho mệt xác?
Đúng là nhỏ mọn, chẳng khác gì bà nội nàng, bụng dạ hẹp hòi. Còn bảo thương nàng nhất cơ đấy, phì, thứ phân trâu bóng loáng.
Mao Kim Lan ngồi phịch xuống giường, lau khô tóc. Căn phòng này bé tí tẹo, lại chẳng có tí ánh dương nào. Quanh năm suốt tháng tối tăm mặt mũi. Cái giường nàng đang nằm là của bà nội để lại, cũ kỹ mục nát. Tấm ga giường chắp vá lỗ chỗ như tổ ong.
Bà nội vừa mới quy tiên được một tháng, nàng đã phải vào đây ở. Bảo không sợ ma thì xạo, nhưng cái phòng của Mao Kim Lệ thì nàng không thèm bén mảng. Nàng ta chặn cửa như thủ thành, chăn màn quần áo của nàng đều bị tống cổ sang đây hết cả.
Chu Đại Ni và lão chồng thì một mực bênh Mao Kim Lệ, lẽo đẽo theo sau dỗ ngọt nàng. Cũng chỉ có lần ấy, Mao Kim Lan mới vỡ lẽ bộ mặt thật của Mao Kim Lệ, và cả cái trò công bằng giả tạo của vợ chồng nhà Mao.
Mao Kim Lan bắt đầu nghiêm túc "scan" danh sách trai tân chưa vợ mà nàng quen biết.
Nhưng chưa kịp để Mao Kim Lan vắt óc tìm đối tượng tiềm năng, thì trưa hôm sau, mụ Vương đã hớt hải chạy tới tận nhà.
Mao Kim Lan đang bưng bát húp nước, thấy mụ ta thì nắm tay siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.
Mụ Vương hồ hởi chào hỏi. Mao Kim Lan gượng gạo đáp lại. Mụ Vương coi như nàng ta ngại ngùng, chẳng để bụng.
Chu Đại Ni và u ngồi chễm chệ ở sảnh, Mao Kim Quốc và lão già Mao còn đang còng lưng ở tổ sản xuất, chưa về kịp. Mao Kim Lệ thì ai biết lại lượn lờ ở xó xỉnh nào.
Để nghe ngóng tình hình, Mao Kim Lan cầm cái bát sứ trắng, rót cho mụ Vương một bát nước. Để khỏi mang tiếng keo kiệt, nàng ta vãi thêm nắm muối. Nước muối có vị, dù sao cũng hơn nước lã.
Chưa kịp bước vào nhà, Mao Kim Lan đã nghe thấy tiếng Chu Đại Ni thảng thốt: "Giáo viên trường học á? Mợ hai, mợ không có xạo con chứ? Thầy giáo để ý con Lan nhà con hả?"
Mụ Vương thấy vụ này chín mươi chín phần trăm thành công, nhưng vẫn phải "nổ" thêm tí nữa cho hoành tráng. Càng thổi phồng, tiền môi giới càng dày, xưa nay là thế: "Má Kim Quốc nói kì, con Lan nhà má siêng năng hiếu thảo lại hiểu chuyện, mặt mũi cũng sáng sủa. Người ta là giáo viên tiểu học, sao lại không để ý được chứ?"
"Người ta cũng chẳng đòi hỏi sính lễ gì cao sang, tuổi tác lại vừa vặn, hơn con Lan có ba tuổi. Mặt mũi sáng sủa, nhân phẩm lại tốt. Để chắc ăn, tui còn đặc biệt dò la hai ba ngày. Không phải hàng ngon thì tui giới thiệu làm gì, mất cả uy tín." Mụ Vương thao thao bất tuyệt.
Chu Đại Ni nghe mà mát lòng mát dạ, nhưng trong bụng vẫn lấn cấn. Làm thầy giáo trường học, nhân phẩm tướng mạo lại ngon lành cành đào, sao lại để ý con Lan nhà mình? Càng nghĩ càng thấy ảo ma Canada.
"Mợ hai à, để con bàn với ba nó đã được không?" Chu Đại Ni dè dặt.
Mụ Vương cũng chẳng phật lòng, đứng phắt dậy: "Ừ được thôi, hai bác cứ bàn bạc kỹ lưỡng. Có tin gì thì báo tui một tiếng. Nhà họ Lý vẫn đang ngóng đấy."
Mao Kim Lan chưa kịp vào đến sảnh, đã ôm bát nước muối quay lại bếp, dốc cạn một hơi. Tim nàng ta đập thình thịch.
Mụ Vương nhắc đến thầy Lý, nàng ta biết ngay là ai. Thầy Lý tên đầy đủ là Lý Chính Tín, năm nay hai lăm tuổi, là giáo viên trường tiểu học thị trấn. Nghe đâu tốt nghiệp sư phạm chính quy, xin về quê công tác.
Bố mẹ hắn làm công nhân ở nhà máy tạp hóa thị trấn, trên hắn còn có một chị gái, cũng đã yên bề gia thất. Gia cảnh như vậy, ai mà gả vào thì xác định là ấm no cả đời. Chưa kể Lý Chính Tín còn có tướng mạo nữa chứ.
Lý Chính Tín dáng người cao gầy, đeo cặp kính gọng vàng trông thư sinh. Khoác lên mình bộ đồ xanh mực càng toát lên vẻ nho nhã.
Nghĩ đến chuyện lấy một người như vậy, Mao Kim Lan vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng khó tả. Cảm giác như hai người ở hai thế giới khác nhau, khó mà đi chung đường.
Đứng ngẩn ngơ một hồi trước bờ ruộng, nàng ta lắc mạnh đầu, xua tan những ý nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, tập trung tìm rau cho lợn.
Rau lợn cũng chẳng có bao nhiêu, Mao Kim Lan đổi mấy chỗ mới kiếm được một giỏ. Lúc về, nàng ta thấy mấy cây rau má non mọc ven đường, liền hái rồi bó lại, đặt lên trên giỏ rau lợn. Nghĩ đến ngày mai là Đoan Ngọ, nàng ta lại cắt thêm nắm sả và nắm ngải cứu.
Trên đường xuống núi, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu rả rích bên tai, Mao Kim Lan nghe mà lòng phơi phới.
Xuống núi, nàng ta đi ngang qua nhà mụ Vương, vừa hay thấy mụ ta tiễn một người đàn ông cao gầy, mặc đồ mực ra về. Mụ Vương nghe thấy tiếng động liền quay lại, tươi cười rạng rỡ: "Lan Lan, lên núi hái rau lợn về hả?"
Mao Kim Lan cõng giỏ, liếc nhìn Lý Chính Tín một cái, rồi vội giấu giấu đôi dép hở ngón chân cái vào phía sau: "Dạ, con vừa về. Mợ hai đi đâu đó ạ?"
Mụ Vương liếc xéo Lý Chính Tín đang dán mắt vào Mao Kim Lan, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt túm tụm lại: "Tui tiễn Tiểu Lý. Con về trước đi, cõng đống rau này mệt lắm đấy."
Mụ Vương cũng muốn để Mao Kim Lan và Lý Chính Tín có cơ hội gần gũi nhau hơn, nhưng mọi chuyện phải từ từ. Hai người mà tằng tịu trước cửa nhà mụ, thì coi như mụ mất nghiệp.
Mao Kim Lan dạ một tiếng rồi vội vã lướt qua Lý Chính Tín.