Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 149: Tu Sĩ Ấy Tên Là Địch Cửu

Chương 149: Tu Sĩ Ấy Tên Là Địch Cửu





Đan dược chữa thương trên người Địch Cửu chẳng còn mấy, hiện tại Tiểu Thụ Nhân chỉ có thể luyện chế linh đan cấp ba bình thường, đan dược chữa thương cao nhất mà nó có thể làm cũng chỉ cỡ linh đan cấp hai mà thôi, vấn đề là những thứ này đối với Địch Cửu không có quá nhiều tác dụng.

Hiện tại hắn bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào linh thạch và Tinh Hà Quyết để khôi phục.

Sau một ngày, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện thần niệm của mình đã được ngưng luyện thêm mấy phần. Đây không phải nhờ vận chuyển Tinh Hà Quyết, mà sau khi thần niệm khô cạn thì lúc khôi phục lại đã được cô đọng thêm rất nhiều.

Tuy phương thức tu luyện này vô cùng đau đớn, nhưng đây lại là một thủ đoạn tu luyện thần thức cực kỳ hiệu quả mà hắn vừa mới phát hiện được.

So với tu vi, hiện giờ Địch Cửu càng quan tâm đến việc làm cách nào để tăng hiệu quả Thần Niệm Độn Thuật hơn.

Nếu như không phải nhờ Thần Niệm Độn Thuật giúp tẩu thoát kịp thời, lúc trước hắn đã chết trong vòng vây ấy rồi.

Nửa tháng sau, thương thế của Địch Cửu đã khỏi hoàn toàn, người khác dùng đan dược chữa thương đỉnh cấp cũng phải mất mấy năm để khôi phục, còn Địch Cửu chỉ cần dùng nửa tháng mà thôi.

Hắn vốn có năng lực tự chữa lành, cùng với sự tăng trưởng của tu vi khiến khả năng phục hồi của hắn ngày càng mạnh. Nếu như không phải thương thế lần này quá nghiêm trọng, có lẽ còn chẳng mất đến nửa tháng ấy chứ.

Sau khi khỏe mạnh trở lại, việc đầu tiên hắn làm chính là bố trí cẩn thận hộ trận cho động phủ. Tuy động phủ này không nhỏ, nhưng đối với Địch Cửu lại chẳng đủ dùng.

Địch Cửu tốn hai ngày để mở rộng động phủ ra gấp đôi. Phòng tu luyện trong đây cũng được hắn khai thông ra đến tận hai mươi trượng.

Cuối cùng Địch Cửu đổi toàn bộ hộ trận thành pháp trận cấp năm, pháp trận bao gồm Phòng Ngự Trận, Khốn Sát Trận, Ẩn Linh Trận và Thúc Linh Trận.

Sau khi làm xong những thứ này, Địch Cửu mới lấy linh mạch màu lam trong nhẫn trữ vật ra.

Linh mạch vừa xuất hiện, toàn bộ động phủ lập tức được bao bọc trong luồng linh khí nồng đậm. Tương tự với tình huống xảy ra trong cái ao nọ, loại linh khí này có thể tẩy rửa mọi tạp chất trong kinh mạch của tu sĩ.

Tiểu Thụ Nhân ngạc nhiên nhảy lên linh mạch:

- Đại ca, huynh thật sự lấy được linh mạch màu lam này à? Đệ còn tưởng tên vương bát đản kia đặt chuyện nói bậy chứ.

- Tên kia quả thật nói láo, ta chỉ lấy được linh mạch dài chục trượng, vậy mà tên khốn ấy lại dám bảo ta lấy linh mạch dài đến trăm trượng. Mà thôi, đệ mau đến phía dưới linh mạch để tu luyện đi, ta muốn tu luyện ở chỗ này.

Hiện tại hắn cần phải nhanh chóng tấn cấp, mà linh mạch màu xanh này chính là thứ trợ giúp đột phá bình cảnh tốt nhất. Địch Cửu cảm giác được trên linh mạch có một loại khí tức quy tắc, nếu như nhóc con tu luyện ở đây rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cảm ngộ tu luyện của hắn.

Gốc cây nhỏ sắp bước vào cấp ba, dưới sự trợ giúp của linh mạch, chắc chắn nó sẽ rất nhanh có thể đột phá được tầng ngăn cách này.

- Vâng, đại ca.

Tiểu Thụ Nhân mừng rỡ không thôi, tu luyện dưới linh mạch không khác gì lúc còn ở trong cái ao lam kia. Lấy tốc độ tu luyện hiện giờ của nó, chỉ cần một tháng ắt hẳn có thể bước vào cấp ba rồi.

Địch Cửu ngồi trên linh mạch, vận chuyển Tinh Hà Quyết để nhanh chóng hấp thu linh khí trên nó. Luồng linh khí nồng nặc đều đặn chảy vào tinh không mạch lạc bên trong cơ thể của hắn.

Linh khí tinh khiết làm Địch Cửu cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn có thể cảm nhận thấy tạp chất trong cơ thể mình đang không ngừng được khí tức lạnh buốt ấy gột rửa.

Nhờ cục đá xám nên tạp chất trong cơ thể hắn vốn đã không có bao nhiêu, nay những thứ còn sót lại trong cơ thể lại qua thêm một tầng thanh lọc sạch sẽ, vậy nên tu vi hắn không còn gì cản trở, dần dần tăng lên.

Chỉ mới vận chuyển vài chu thiên mà Địch Cửu đã cảm thấy tu vi của mình được nâng lên một cấp độ hoàn toàn mới.

Nếu như khí lạnh kia nhiều một chút, vậy chẳng phải có thể cọ rửa càng triệt để hơn tất cả tạp chất sao?

Khoan, càng lạnh hơn một chút ấy à? Địch Cửu bỗng nhớ tới hạt châu màu xanh mình lấy được lúc trước. Hắn vội lấy nó ra rồi đặt trực tiếp lên linh mạch.

Khí tức băng hàn trong động phủ lập tức tăng lên, loại hàn khí này đã vượt xa hàn khí ở cái ao nọ. Địch Cửu thử nghiệm vận chuyển một chu thiên, băng hàn linh khí bị tinh không mạch lạc cuốn đi giúp Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng chỗ tốt mà nó mang lại.

Loại linh khí này không những giúp tăng tốc độ cọ rửa tạp chất trong kinh mạch, gột rửa thể chất, mà còn giúp tu vi hắn một đường tăng cao nữa chứ.

Tu vi liên tục tăng lên, Địch Cửu sớm đã không còn để ý đến hàn khí mà hạt châu kia tỏa ra.

Tu luyện như thế này thoải mái vô cùng. Địch Cửu ít khi phục dụng đan dược, cộng thêm trong thức hải có viên đá xám cho nên tạp chất trong cơ thể không có bao nhiêu. Dưới sự cọ rửa của linh khí tinh khiết này, thời gian vẻn vẹn qua năm ngày, tinh không mạch lạc của hắn đã tràn đầy chân nguyên. Sau khi tiếp tục vận chuyển một vòng chu thiên nữa, toàn thân Địch Cửu chấn động, giống như xiềng xích bị phá vỡ, chân nguyên kịch liệt tăng cao, thức hải bắt đầu mở rộng, trong tinh không mạch lạc dần xuất hiện ngôi sao thứ ba.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã đột phá lên cảnh giới Kim Đan tầng ba rồi.

Trong động càng ngày càng lạnh, Địch Cửu hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, linh khí nồng đậm kết thành một cái kén lam ở xung quanh thân thể hắn.

Bởi vì có Thúc Linh Trận nên linh khí Địch Cửu không kịp hấp thu vẫn quanh quẩn trong động chứ không bị tản đi mất.

Một tháng trôi qua, Địch Cửu xông phá Kim Đan tầng ba, bước vào cảnh giới Kim Đan tầng bốn, bên trong tinh không mạch lại xuất hiện thêm một ngôi sao nữa.

Cơ hồ cùng lúc Địch Cửu bước vào Kim Đan tầng bốn, Tiểu Thụ Nhân cũng thăng cấp thành thụ yêu cấp ba. Nó vô cùng kích động đi đi lại lại, đáng tiếc Địch Cửu đang tu luyện nên nó không dám làm phiền, Cảnh Kích và bọ hung cũng không có ở đây, sự vui sướng trong lòng nó không cách nào chia sẻ với người khác.

Sau khi đắc ý được một lúc mà vẫn không tìm thấy ai để khoe khoang, nó chỉ đành tiếc nuối ngồi xuống tiếp tục hấp thu linh khí tu luyện mà thôi.

. . .

Bên ngoài Thiên Mạc, tên thanh niên tóc lam yêu dị đang âm trầm nhìn lối vào bí cảnh.

Mấy tu sĩ gần đó vừa nhìn thấy y liền tự động tránh đi. Đây chính là người lúc trước dùng một tay giết chết lão tổ Nguyên Hồn và bắt một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai của Thích gia đấy.

Mặc dù rất nhiều người tò mò không biết tại sao thanh niên yêu dị này lại đến đây, nhưng chẳng có một ai dám bước lên hỏi.

Quanh thân y toàn là sát khí, nhất là sát cơ trong mắt nồng đậm đến nỗi khiến người đối diện dù chỉ nhìn thoáng qua cũng sẽ cực kỳ khiếp sợ.

Y không ngờ mình vậy mà bị một con kiến hôi lừa gạt, sau khi bắt tên Trúc Cơ tầng hai của Thích gia đi, vô luận hỏi cách nào người kia đều nói không biết Thần Niệm Đoán là cái gì.

Y sử dụng sưu hồn thuật mới biết tên kia không có nói dối, trong trí nhớ của đối phương quả thật không có tin tức nào liên quan đến Thần Niệm Đoán cả.

Y xem đi xem lại mấy lần, lúc này mới phát hiện ra một chút manh mối.

Trước khi Thiên Mạc mở ra có một tu sĩ Luyện Khí kỳ đụng phải tên này, kẻ kia còn không ngừng xin lỗi, tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Nếu như tên Trúc Cơ không có vấn đề, vậy Thần Niệm Độn Thuật trong túi trữ vật chỉ có thể là do người nọ bỏ vào.

Một tên tu sĩ Luyện Khí có thể vô thanh vô tức bỏ ngọc giản vào túi trữ vật, hơn nữa còn không bị phát hiện thì ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới trận pháp đại sư cấp năm rồi. Còn tu vi hắn thể hiện ra chắc chắn là giả.

Giản Dị Vũ rất tự tin với trình độ trận đạo của mình, y chắc chắn người để ngọc giản vào túi trữ vật dù là trận pháp đại sư cấp năm, thậm chí là cấp sáu cũng không thể phát hiện thần niệm ấn ký mà y lưu lại. Nếu như người nọ không phát hiện, vậy tại sao lại đưa ngọc giản cho người khác chứ?

Hắn đặt ngọc giản này vào túi trữ vật của tên tu sĩ Trúc Cơ kia là ngẫu nhiên hay cố ý đây? Đáng tiếc gã Trúc Cơ vốn không quan tâm đến chuyện này, ngay cả dung mạo người kia trông như nào còn không nhớ rõ, vậy nên tung tích của người bí ẩn ấy Giản Dị Vũ vẫn chưa tìm thấy.

Nghĩ tới đây, Giản Dị Vũ bỗng nhiên nhìn về phía một tên tu sĩ Kim Đan trung kì, hất hàm bảo:

- Ngươi qua đây một chút!

Nghe y gọi, gã ta vô cùng kinh hãi, nhưng khổ nỗi gã không thể không bước qua được.

- Vãn bối Chiến Chi Kiến, mời tiền bối phân phó.

Tu sĩ Kim Đan đi đến trước mặt Giản Dị Vũ, lễ phép cúi người hành lễ.

- Lúc trước ở đây ta đã giết chết một tên tu sĩ Nguyên Hồn, còn mang đi một gã Trúc Cơ, ngươi có biết xuất thân của bọn chúng không? Có phải là người của một tông môn nào đó không?

Giọng điệu của Giản Dị Vũ mang theo một tia hàn khí dễ dàng nhận thấy.

- Bẩm tiền bối, bọn họ đều là người của Thích Gia Thương Lâu ạ.

Chiến Chi Kiến rùng mình, vội vàng bẩm báo điều mình biết.

- Vậy Thích Gia Thương Lâu kia có những cừu nhân nào? Có ai trong số đó đi đến Thiên Mạc lần này không?

Giản Dị Vũ gật đầu, Thích Gia Thương Lâu này y cũng đã từng nghe nói qua.

Chiến Chi Kiến vội đáp:

- Thưa, có một tên tu sĩ tên là Địch Cửu có cừu hận rất lớn với Thích Gia Thương Lâu, trước khi tiến vào Thiên Mạc, hắn còn giết một tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh nữa đấy ạ.

Địch Cửu ư? Trong lòng Giản Dị Vũ mừng rỡ không thôi, vừa rồi y chỉ muốn hỏi sơ qua địch nhân của Thích Gia Thương Lâu, sau đó mới hỏi mấy người xung quanh lúc trước có ai nhìn thấy người nào đụng phải tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai này không.

Không ngờ sự tình lại đơn giản đến như thế, vừa thuận miệng hỏi một chút mà y đã tìm được đáp án, xem ra người y đang tìm chính là kẻ tên Địch Cửu kia rồi.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch