Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 150: Ấn Ký Phụ Cốt

Chương 150: Ấn Ký Phụ Cốt





Hiện tại đã là tháng thứ sáu kể từ lúc Địch Cửu bế quan, hắn đã bước vào cảnh giới Kim Đan tầng bảy. Địch Cửu quyết định dừng việc tu luyện vì hắn không biết được chính xác khi nào Thiên Mạc sẽ đóng lại, nếu dùng tất cả thời gian chỉ để bế quan thì quá lãng phí.

Địch Cửu đã có dải linh mạch màu lam, hắn có thể tu luyện bất kỳ lúc nào, không nhất thiết cứ phải ở trong Thiên Mạc này.

- Chúc mừng tu vi đại ca lại tăng tiến, đệ được hưởng ké hào quang của đại ca nên đã bước vào cấp ba rồi nè.

Tiểu Thụ Nhân đắc ý khoe khoang.

Thụ yêu vốn thăng cấp rất chậm, Tiểu Thụ Nhân là loại thụ yêu bình thường, không có lai lịch đặc biệt gì, chỉ là sống lâu thành tinh mà thôi. Cho nên việc tiến vào cấp ba đối với nó là niềm vui không cách nào kể xiết.

Địch Cửu thấy linh mạch màu lam dần thu nhỏ lại một chút, nhất thời cảm thấy hơi tiếc bèn vội thu hồi linh mạch và hạt châu lại.

Hắn có cảm giác mơ hồ rằng hạt châu có giá trị còn cao hơn cả linh mạch.

Lúc đưa linh mạch vào vườn linh dược, Địch Cửu bất ngờ cảm nhận được trong nhẫn trữ vật vậy mà còn có cấm chế chưa được luyện hóa.

- Đại ca, đệ nghĩ bọ hung vẫn còn ở trong cái ao...

Gốc cây nhỏ vẫn nhớ nhung bạn thân của nó.

Địch Cửu vội vàng cắt ngang:

- Từ từ, đệ chờ ta một chút.

Địch Cửu tập trung dùng thần niệm kiểm tra vườn linh dược, quả nhiên là có cấm chế mới xuất hiện trong đấy.

Khi hắn luyện hóa chiếc nhẫn này ở Tiên Nữ Tinh thì tu vi mới chỉ là Luyện Khí mà thôi.

Xem ra là do lúc đó tu vi quá thấp nên không phát hiện được, hiện tại Địch Cửu đã bước vào Kim Đan hậu kỳ, thần niệm gia tăng gấp mấy lần cho nên mới phát hiện chỗ không thích hợp, có thể thấy chiếc nhẫn trữ vật này thật sự không đơn giản như bề ngoài.

Địch Cửu nhanh chóng chuyển toàn bộ đồ đạc trong nhẫn trữ vật ra, sau đó bắt đầu luyện hóa lại nó một lần nữa.



Trong Thiên Mạc, cách Địch Cửu ngàn vạn dặm, một nữ tử dung mạo xinh đẹp đột nhiên xoay đầu, nhìn chằm chằm về phương hướng vị trí của hắn.

Đứng bên cạnh nàng ta là một nam tử mặc kim sam, lưng đeo trường thương. Y rất anh tuấn, hai người đứng cùng một chỗ thật sự là một đôi trai tài gái sắc.

- Sao vậy Bích Quân?

Trông thấy nữ tử đột nhiên xoay người chú ý mãi một phương hướng, hơn nữa trong mắt nàng ánh lên những cảm xúc cực kỳ phức tạp, y bèn vội hỏi thăm.

- Mẫn sư huynh, muội cảm giác được khí tức một pháp bảo của Thành gia.

Nữ tử siết chặt nắm đấm.

- Đây là Thiên Mạc mà, làm sao có thể chứ?

Nam tử hơi nghi ngờ hỏi lại.

Bích Quân hít sâu một hơi, giọng điệu chắc nịch:

- Không thể sai được. Đây chính là pháp bảo của ca ca muội, muội phải lập tức đi tìm nó ngay.

- Khoan đã, mặc dù chúng ta không sợ bất luận kẻ nào trong Thiên Mạc, tuy nhiên nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, chỉ cần Thiên Mạc không đóng lại, có lẽ người cầm pháp bảo vẫn ở trong này thôi mà.

Mẫn sư huynh vội vàng ngăn nàng.

Bích Quân liền tỉnh táo lại, phụ thân nàng đã dặn dò vô số lần, khi gặp chuyện nhất định phải tỉnh táo, mưu định hậu động, vậy mới là phong thái của cường giả thật sự.

Thấy nàng đã bình tĩnh, vị Mẫn sư huynh nọ mới lựa lời hỏi thăm:

- Ca ca muội không phải là đã mất tích nhiều năm rồi sao?

Bích Quân buồn bã gật đầu:

- Đúng vậy, năm đó ca ca muội đại diện tông môn đi thí luyện ở Thiên Cương Tinh, không ngờ Thiên Cương Tinh tồn tại vô số năm trong tinh không đột nhiên biến mất. Tất cả tu sĩ thí luyện, bao gồm cả ca ca đều mất tích, không một ai trở về. Khi đó muội còn chưa ra đời nữa, tuy nhiên khí tức pháp bảo Thành gia là độc nhất vô nhị, muội khẳng định mình không nhầm lẫn đâu, chắc chắn có người đang luyện hóa cấm chế trên pháp bảo đấy.

- Pháp bảo cao cấp của Thành gia chưa từng thất lạc bên ngoài, ngoại trừ cái mà ca ca muội đã mang đi. Điều này nói rõ người đang luyện hóa pháp bảo nhất định có liên quan đến ca ca. Cho dù người đó là ai thì hắn cũng đáng chết.

Bích Quân ngừng một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, trong mắt nàng ta lóe ra tia sát khí rõ rệt.

Mẫn sư huynh ngẫm nghĩ một lát mới khẽ hỏi:

- Chuyện này ta từng nghe nói qua, không lẽ là tiểu thế giới của Thành gia sao?

Nữ tử xinh đẹp gật đầu:

- Đúng vậy, chính là nó.

Y hít một hơi lạnh, tiểu thế giới vô cùng quý giá trong giới tu chân, chỉ có tông chủ Trữ Tiên tông của bọn họ mới có một cái. Nhưng nó đã mất tích từ nhiều năm trước rồi, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trong Thiên Mạc.

- Đã vậy thì không cần do dự nữa, lập tức xuất phát thôi!

Mẫn sư huynh thay đổi quyết định.



- Răng rắc!

Khi luyện hóa thành công đạo cấm chế thứ nhất, Địch Cửu đã chính thức trở thành trận pháp đại sư cấp sáu.

Đây là do từ khi trốn thoát khỏi động phủ màu lam, Địch Cửu không có nhiều thời gian để nghiên cứu trận đạo, nếu không thì hắn đã sớm đột phá lên cấp sáu từ lâu rồi.

Hư không hộ trận bảo vệ hạt châu đã khiến trình độ trận đạo của Địch Cửu tăng tiến rất nhiều, đợi đến lúc hắn dung hợp toàn bộ những kiến thức đã học được, sau đó lại kết hợp với Thư Giới thì trận đạo của hắn chắc chắn sẽ tiến một bước dài vô cùng.

Cùng lúc Địch Cửu luyện hóa được đạo cấm chế thứ nhất, một điểm sáng bỗng xuất hiện rồi nhá sáng ngay trên tay hắn.

Địch Cửu nhìn cái thần niệm ấn ký ấy mà thật sự cạn lời.

Thần niệm ấn ký vốn phải nên ẩn nấp càng kĩ càng tốt, tốt nhất là đừng để người ta phát hiện ra nó luôn, nhưng nhìn xem, ấn ký của hắn nằm rõ ràng trước mắt như thể chỉ sợ người khác không trông thấy nó ấy.

Không lẽ người tạo ra nó là kẻ ngốc à?

Địch Cửu bèn quét thần niệm tới, ý muốn xóa cái ấn ký này đi, tuy nhiên sau một khắc, Địch Cửu giật thót người, hắn không cách nào xóa được nó cả.

Loại ấn ký này thậm chí còn lợi hại hơn so với cái của Vương trận sư cấp chín, để ngay trước mắt trông như một lời thách thức: có ngon ngươi xóa thử xem.

Địch Cửu cảm thấy hơi rợn người, xem ra lai lịch chiếc nhẫn này quá ghê gớm rồi.

Hắn nhớ mình đã từng thấy trên một miếng ngọc giản của Thích Gia Thương Lâu có giới thiệu về một loại thần niệm ấn ký tên là Phụ Cốt.

Hình thức ban đầu của Phụ Cốt là hạ ngay trên da thịt, cho dù có cắt đi chỗ da thịt đó cũng không thể loại bỏ được nó. Có ba phương thức để xóa bỏ loại thần niệm ấn ký này, một là thần niệm phải mạnh hơn hẳn người tạo ra cấm chế, hai là tu vi phải mạnh hơn, cuối cùng là kẻ bị hạ phải có được một loại hỏa diễm cực kỳ cường đại, đủ sức thiêu đốt mất ấn ký.

Loại ấn ký Phụ Cốt cao thâm nhất là không thể cảm giác được nó tồn tại. Nó không còn bám trên da thịt nữa mà sẽ bám trực tiếp vào xương cốt, chỉ cần ngươi còn cơ thể thì không cách nào xóa được thần niệm ấn ký ấy cả.

Đáng tiếc là trên ngọc giản không giới thiệu cụ thể về việc làm thế nào để hạ ấn ký.

Sau khi biết mình đã trúng phải ấn ký Phụ Cốt, Địch Cửu bèn thôi không suy nghĩ thêm biện pháp xóa bỏ thần niệm ấn ký nữa. Dù sao chiếc nhẫn này hắn cũng lấy được ở Tiên Nữ Tinh, hẳn là chủ nhân của nó sẽ không thể nào tìm được hắn trong thời gian ngắn đâu.

Sau này có cơ hội tìm đóa hỏa diễm để xóa bỏ ấn ký ấy đi là xong.

Quyết định xong xuôi, Địch Cửu bèn quay lại tập trung tăng tốc luyện hóa chiếc nhẫn.

Ngoại trừ ấn ký Phụ Cốt thì quá trình luyện hóa cấm chế không còn có thêm sự bất ngờ nào khác.

Mấy ngày trôi qua, Địch Cửu đã phá bỏ toàn bộ cấm chế, thế nhưng, cảnh vật bên trong chiếc nhẫn thật sự đã làm hắn phải há hốc mồm.

Không đúng, không thể gọi nó là nhẫn nữa, phải nói là cả một thế giới, dù nó tương đối nhỏ thật, nhưng vẫn là cả một không gian có sức sống hoàn chỉnh đấy.

Địch Cửu không phải kẻ thiếu kiến thức, hắn biết đây chính là một tiểu thế giới.

Hiện tại Địch Cửu đã triệt để luyện hóa được nó nên mới có thể nhìn thấy những thứ trước đây còn bị chiếc nhẫn ẩn giấu. Hắn nhìn thoáng qua liền phát hiện trong một góc xa xa có chất đống linh thạch thượng phẩm, chí ít phải lên tới hàng ngàn vạn viên. Còn có từng đống lớn khoáng thạch, linh thảo và nhiều món pháp bảo khác nữa chứ.

Đáng tiếc là linh thảo trong đây do không có ai chăm sóc, cũng không được luyện thành đan được nên đã biến thành đống cỏ khô từ lâu.

- Quá tốt! Thật sự là quá tốt!

Địch Cửu mừng rỡ không thôi, lần tới Thiên Mạc này hắn thu hoạch được quá nhiều thứ tuyệt phẩm mà.

Địch Cửu cẩn thận kiểm tra toàn bộ tiểu thế giới thêm một lần nữa, sau khi chắc chắn không còn cấm chế gì mới cất tất cả đồ đạc vào trong đấy. Xong xuôi hắn bèn đứng dậy vỗ đầu Tiểu Thụ Nhân:

- Gốc cây nhỏ, chúng ta đi tìm bạn nhóc thôi.

Hiện giờ Tiểu Thụ Nhân đã bước vào hàng ngũ thụ yêu cấp ba, bản thân Địch Cửu cũng đã là Kim Đan tầng bảy, căn bản hai huynh đệ hắn không cần sợ bất kì kẻ nào trong Thiên Mạc nữa rồi.



- A!

Nữ tử vội vã lên đường suốt vài ngày chợt dừng lại, ngạc nhiên kêu lên.

Không đợi sư huynh hỏi, nàng đã vội giải thích:

- Lạ quá, tên kia đang di chuyển này.

- Hẳn là hắn đã luyện hóa xong tiểu thế giới cho nên mới muốn dời đi nơi khác, chúng ta nhanh chóng qua đó thôi.

Mẫn sư huynh lập tức đáp.

Bích Quân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không đúng, cấm chế trong tiểu thế giới rất phức tạp. Muội nghe cha nói cấm chế trong đó chia làm hai tầng, tầng đầu tiên rất sơ sài, phá giải khá đơn giản. Nếu loại cấm chế đơn giản này bị luyện hóa thì muội sẽ không cảm ứng được. Tầng thứ hai phức tạp hơn nhiều, cho dù là tu sĩ Nguyên Hồn đích thân luyện hóa cũng không có khả năng chỉ trong mấy ngày là thành công. Lúc tầng thứ hai bị phá giải mới có thể cảm ứng được thần niệm ấn ký của Thành gia. Người này làm được trong vài ngày, ít nhất phải là trận pháp đại sư cấp đỉnh phong rồi đấy.

- Vậy muội vẫn còn cảm ứng được thần niệm ấn ký ấy chứ?

Mẫn sư huynh vội vàng hỏi.

Nữ tử tự tin trả lời:

- Vẫn còn, có cho hắn thêm một trăm năm nữa cũng không có cách nào xóa bỏ được thần niệm ấn ký của Thành gia muội đâu.

--------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch