Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 32: Van Xin Tận Cửa.

Chương 32: Van Xin Tận Cửa.





Trong thời đại mà mạng lưới tin tức bùng nổ tới cực điểm, hành động của Lâm Ba chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm. Lúc này, gần như tất cả mọi người đều đang bàn luận về một bác sĩ khoa nội tim mạch xuất thân Lâm Xuyên. Bác sĩ ấy tên là Lâm Ba.

Hiện giờ Lâm Ba có đau cũng rất vui vẻ. Chẳng những cấp bậc ở bệnh viện tăng lên một bậc, mà lương cũng được tăng liền hai cấp. Trừ những điều đó, anh còn nhận được danh hiệu chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Bác Ái. Chỉ riêng danh hiệu này thôi thì việc có lên mấy bậc lương cũng không sánh nổi.

Bệnh viện Bác Ái vốn dĩ chỉ có hai chuyên gia đặc biệt. Hiện giờ có thêm anh là ba. Thông thường, trước khi các chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Bác Ái bắt tay vào chữa trị, thì đầu tiên phải có một món tiền phí thủ tục không hề nhỏ.

Điều khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ chính là sau chuyện đó, vô số người tìm tới anh, chỉ hi vọng anh có thể xem bệnh cho họ.

Lâm Ba biết tầm của mình ở đâu. Tuy anh có thể coi là một bác sĩ khoa nội tim mạch không tồi. Nhưng trước những chứng bệnh nguy hiểm và phức tạp, anh khẳng định mình không thể chữa được.

Lúc này, một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trước mặt anh. Người đàn ông thiếu một cánh tay, nhìn Lâm Ba với vẻ mặt van lơn:

-Bác sĩ Lâm, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, xin cậu hãy ra tay cứu nó. Tôi biết yêu cầu của tôi rất mạo muội, nhưng chỉ cần cậu chịu, chúng tôi chấp nhận trả bất cứ giá nào…

Lâm Ba thở dài, anh cũng đâu có cách gì. Nếu như anh có bản lĩnh ấy thì trước sự khẩn cầu như vậy của đôi vợ chồng nọ anh đã đồng ý từ lâu rồi. Nhưng mà bác sĩ Địch kia hiển nhiên là vẫn còn muốn ẩn cư, hoàn toàn không có ý định xem bệnh cho ai. Nếu chẳng phải trùng hợp có duyên, anh còn không biết rằng trên đời có người giỏi y thuật như Địch Cửu đấy.

Huỵch!

Người phụ nữ kia quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Ba, nức nở nói:

-Cầu xin cậu…

Người đàn ông lau lau mắt, cất lời với đôi mắt đầy cầu khẩn:

-Tôi đã từng đi qua Tiên Nữ Tinh một lần. Nếu cần có dược liệu gì, tôi tình nguyện đi Tiên Nữ Tinh lần nữa tìm cho cậu.

-Bác đã tới Tiên Nữ Tinh sao? – Lâm Ba sửng sốt nhìn người chồng, nhất thời quên cả việc bảo người vợ đứng dậy. Đối với Lâm Ba mà nói, mỗi một người từng tới Tiên Nữ Tinh đều là một tồn tại cao đến không thể chạm tới.

Tiên Nữ Tinh mặc dù đã xuất hiện vài năm rồi. Nhưng trên thực tế, người có thể tới đó đều là những người cực giàu có hoặc có thân phận đặc biệt, nếu không thì ít nhất cũng phải có được năng lực nhất định mới ó thể đặt chân tới đó.

Người chồng gật đầu :

-Phải. Tôi đi cách đây cũng lâu lắm rồi. Cánh tay này của tôi chính là mất ở Tiên Nữ Tinh.

Lúc này Lâm Ba mới nhớ tới người vợ còn đang quỳ trên mặt đất, anh vội bảo:

-Bác cứ đứng lên đã. Cháu xin nói thật với hai người.

Là một bác sĩ, Lâm Ba cũng có một đứa con trai. Anh hiểu được điều mà đôi vợ chồng trước mặt cầu mong. Nếu con của anh mắc phải bệnh nan y thì hiển nhiên anh cũng sẽ quỳ xuống xin người ta giúp đỡ.

Đợi đôi vợ chồng đứng lên rồi, Lâm Ba mới đem sự thật rằng không phải mình cứu Liêm Sa Vũ nói với hai người họ. Đồng thời cũng cho họ biết, người cứu Liêm Sa Vũ muốn ẩn cư, không muốn có bất kỳ điều gì quấy rầy.



Địch Cửu đi dạo quanh thành phố Lâm Xuyên đã nửa ngày. Hắn muốn tạo ra một con dao cho riêng mình.

Thế nhưng Địch Cửu cảm thấy rất thất vọng, bởi vì muốn tìm một con dao thép theo đúng ý hắn tại thành phố này thật sự quá khó khăn.

Vừa quay về phòng, Địch Cửu đã trông thấy mấy người Lâm Ba chờ ngoài cửa.

-Bác sĩ Lâm, sao anh lại tới đây? – Địch Cửu nghi ngờ hỏi một câu. Về lý mà nói thì hắn đã giúp Lâm Ba giải quyết xong vấn đề rồi mới phải.

Lâm Ba vô cùng thấp thỏm nói:

-Bác sĩ Địch, đôi vợ chồng này vì muốn cứu con trai nên cứ quỳ trước mặt tôi mãi không đứng dậy. Tôi biết là không nên quấy rầy cậu, chỉ là tôi….

Tài ăn nói của Lâm Ba có hạn, anh cũng không biết nên nói gì thêm nữa.

Sau khi anh nói sự thật cho cặp vợ chồng kia xong thì họ lại càng khẩn thiết muốn xin Địch Cửu giúp đỡ. Trên thực tế, bản thân Lâm Ba cũng mong Địch Cửu sẽ cứu đứa bé ấy. Anh thật sự rất cảm thông với đôi vợ chồng nọ.

Địch Cửu thở dài một tiếng:

-Thôi được rồi. Lát nữa tôi đi gặp đôi vợ chồng đó cùng anh.

Y đức của Lâm Ba không tệ, tính cách lại có phần yếu đuối. Bị người ta van nài thì đồng ý cũng là chuyện dễ hiểu.

Địch Cửu biết hắn không nên tiếp tục ở lại bệnh viện Bác Ái. Với y thuật của hắn, cộng thêm tính cách yếu đuối của Lâm Ba, chẳng mấy chốc sẽ có nhiều người tìm đến đây hơn nữa. Hắn học y không phải để làm một thầy thuốc cứu người. Chuyện cấp bách nhất của hắn hiện giờ chính là tu luyện mà thôi.

Nếu muốn làm bác sĩ thì ngay từ đầu hắn cứ ở đại lục Á Luân cũng có thể làm bác sĩ được rồi.

Đợi cứu được đứa con của hai vợ chồng kia và nhận được một khoản tiền thù lao xong, hắn sẽ rời khỏi Lâm Xuyên ngay, sau đó tìm một nơi để yên tĩnh để tu luyện tới thức thứ tư của đao pháp Địch thị. Chờ khi nắm vững được đao thứ tư rồi, hắn sẽ sửa lại động cơ bay của mình rồi tới Tiên Nữ Tinh tìm chỗ tu luyện tiếp.



Lúc Địch Cửu và Lâm Ba tới khách sạn Lâm Hồ, Hồ Thiên Lý đã ở sẵn ngoài cửa, bồn chồn đi đi lại lại. Nếu không phải là không dám tùy tiện gọi điện cho Lâm Ba thì chẳng hiểu ông ta đã gọi bao nhiêu cuộc rồi.

-Bác sĩ Lâm… - Lâm Ba vừa xuống xe, Hồ Thiên Lý liền lao tới chào hỏi, vẻ mặt đầy kích động. Ánh mắt của ông cũng nhìn tới nhìn lui vào trong xe. Tới khi Địch Cửu đeo túi đi xuống, không còn ai bước ra nữa, đôi mắt ông lại xuất hiện sự lo âu rõ rệt.

Vậy là bác sĩ Lâm không đưa được vị tiền bối đã chữa trị cho Liêm Sa Vũ tới ư?

Lâm Ba hiểu tâm trạng lo lắng của Hồ Thiên Lý bèn nhanh chóng giới thiệu:

-Hồ tiên sinh, đây chính là bác sĩ Địch có y thuật hơn người mà tôi đã nói. Bác sĩ Địch, đây là Hồ Thiên Lý. Người bệnh cần chữa trị là con của ông ấy, Hồ Phi.

Hồ Thiên Lý nghe bảo Địch Cửu là bác sĩ sẽ chữa cho Hồ Phi, liền hiểu ngay bộ dạng vừa rồi của mình rất thiếu lịch sự. Ông nhanh chóng cúi người chào Địch Cửu:

-Bác sĩ Địch. Là tôi thiếu hiểu biết…

Địch Cửu trông quá trẻ, phỏng chừng cùng lắm chỉ khoảng hai mươi. Bởi vì Địch Cửu còn trẻ, hơn nữa lại đeo một cái túi lớn, nên trông thế nào cũng giống một trợ thủ hơn là bác sĩ. Đây chính là lí do khiến ông thất lễ.

Ánh mắt Địch Cửu dừng lại trên tay Hồ Thiên Lý:

-Tay của Hồ tiên sinh bị dã thú cắn phải không?

Nghe thấy câu này, không chỉ Hồ Thiên Lý mà cả Lâm Ba cũng có phần ngạc nhiên nhìn Địch Cửu. Tuy Lâm Ba biết cánh tay của Hồ Thiên Lý bị mất tại Tiên Nữ Tinh, nhưng anh thực sự không biết là do dã thú cắn.

-Đúng vậy. Lúc tôi tới Tiên Nữ Tinh đã bị dã thú cắn đứt cánh tay. Nếu không phải lúc đó may mắn thì có lẽ tôi đã chết ở đấy rồi.

Đôi mắt Địch Cửu sáng lên:

-Hồ tiên sinh từng tới Tiên Nữ Tinh sao ?

-Phải, phải. Tôi từng tới đó. Nếu bác sĩ Địch có gì muốn hỏi, tôi nhất định sẽ trả lời không sót một chữ. – Hồ Thiên Lý nói không ngừng. Nghe câu nói của Địch Cửu là ông biết ngay đối phương rất quan tâm tới Tiên Nữ Tinh.

-Được, chúng ta đi gặp con của ông trước. Đợi khi con ông hết bệnh rồi, tôi sẽ giúp ông giải độc. Cuối cùng, xin được thỉnh giáo ông vài câu.

-Tôi trúng độc sao? – Hồ Thiên Lý thoáng ngây người, ngay sau đó liền giật mình hiểu ra – Chẳng trách…

Địch Cửu không nhắc nhở thì ông còn không biết mình bị trúng độc. Hiện giờ Địch Cửu nói một câu, ông liền hiểu vì sao gần đây cơ thể mình luôn có cảm giác gì đó không đúng.

---

Lúc Hồ Thiên Lý đưa Địch Cửu và Lâm Ba vào phòng, vợ ông là Lưu Kỳ Yến cũng đang như kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Con trai rời khỏi bệnh viện, vốn cũng chỉ còn có nửa cái mạng. Nếu vẫn không tìm được bác sĩ cứu giúp, vậy thì chỉ còn nước chờ chết.

Thấy chồng mình đưa Lâm Ba tiến vào, Lưu Kỳ Yến lập tức mừng rỡ ra đón. Bà hỏi ngay:

- Bác sĩ đâu?

-------------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch