Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 63: Khó Mà Tốt Nổi

Chương 63: Khó Mà Tốt Nổi





Khóe miệng Phùng Kỳ mang theo vẻ châm chọc, dưới con mắt của tất cả mọi người, gã mở cái chụp ra, trong lòng gã đã biết rõ kết quả là 246 chứ không thể nào là con số 666 được.

Nhưng Phùng Kỳ là một tay lão luyện trong sòng bạc, cho nên khi mở cái chụp ra, đồng thời gã cũng đụng vào thành chụp, dùng lực nhẹ nhàng đẩy một con xúc xắc di chuyển.

Thông qua tinh thần lực của mình, Địch Cửu nhìn rõ ràng động tác vừa rồi, gần như là cùng một lúc Phùng Kỳ di chuyển xúc xắc, trong nháy mắt Địch Cửu dùng chân nguyên phối hợp với tinh thần lực đổi ba con xúc xắc thành sáu nút.

Cho dù Phùng Kỳ có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể biết gã lắc ra bao nhiêu nút, còn về biến hóa trong chụp thì gã chịu, chẳng có cách nào biết được cả.

Cái chụp vừa được mở ra, từng tiếng trầm trồ vang vọng lên.

Ba con xúc xắc trong đó đều là 6, là con báo 666.

Địch Cửu không chờ Phùng Kỳ và Tiền Kỳ Giang mở miệng, ngón tay hắn gõ trên máy vi tính, hai trăm năm trăm tỷ tiền liên minh ngay lập tức được chuyển khoản thành công.

- Khoan đã!

Trên trán Tiền Kỳ Giang rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, nếu sòng bạc thua tới tận hai trăm năm trăm tỷ thì e rằng sòng bạc sẽ phải phá sản mất, lúc đó sợ là cái mạng của Tiền Kỳ Giang lão cũng phải bồi theo để bù lại.

Chỉ là lão ta chưa kịp nói gì thì Địch Cửu đã cất thẻ ngân hàng của hắn đi, tin nhắn gửi tới xác nhận chuyển khoản thành công.

m thanh thán phục liên tục vang lên kèm theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đa số mọi người đều thán phục vận khí nghịch thiên của Địch Cửu, một ít người thì âm thầm bội phục thủ đoạn của hắn.

May mắn đến mức đặt trúng con báo 666 thì chỉ có con nít ba tuổi mới tin. Trên sòng bạc mà đặt trúng con báo thì có thể khẳng định là phải dùng thủ đoạn mới được.

Phùng Kỳ vỗ bàn, lớn tiếng hô:

- Gian lận!

Địch Cửu từ từ đứng lên, nhìn Phùng Kỳ châm chọc rồi nói:

- Vừa rồi tôi nói gian lận, chính anh là người khẳng định trong sòng bạc Tiên Thiên không có bất kì ai có thể gian lận, lỡ thua rồi thì phải chịu. Haha, bây giờ đến phiên anh thua thì lại là tôi gian lận? Coi như là có gian lận đi, nhưng chẳng phải chỉ cần không bị phát hiện vậy thì xem như là không có sao? Thua rồi lại nói người khác gian lận, sòng bạc thua không nổi à? Nếu thua không nổi vậy còn mở sòng bạc làm quái gì, dẹp tiệm sớm đi.

Địch Cửu quay sang nói với những người xung quanh:

- Các vị nói xem, lẽ nào quy định ở đây chỉ cho phép chúng ta thua tiền chứ không có chuyện ngược lại? Hóa ra sòng bạc này chính là như vậy, xem ra tất cả mọi người tới đây nhất định phải cẩn thận, nếu mà thắng cược rồi thì lại bị vu cho tội gian lận đấy.

Phùng Kỳ tức giận đến tái mặt nhưng lại không có cách nào phản bác lại lời Địch Cửu. Lời gã châm chọc Địch Cửu mới nãy giờ lại được Địch Cửu dùng để khinh bỉ gã.

Lúc này đã không còn là chuyện của riêng Phùng Kỳ, Tiền Kỳ Giang bình tĩnh quay sang nói với mọi người:

- Sòng bạc hôm nay có chuyện, mời các vị tạm thời rời đi trước đi nhé.

Cho dù làm mất danh dự của sòng bạc Tiên Thiên thì Tiền Kỳ Giang cũng không thể để Địch Cửu mang hai trăm năm trăm tỷ đi được.

Tất cả mọi người đều hiểu, mặc dù đánh cược đã xong nhưng chuyện này lại chưa thể kết thúc ở đây được. Hai trăm năm trăm tỷ tiền liên minh, con số này quá lớn, sòng bạc Tiên Thiên rõ ràng thua không nổi.

Mọi người từ từ di chuyển ra ngoài, một số người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Địch Cửu. Bề ngoài là Địch Cửu thắng hai trăm năm trăm tỷ, trên thực tế là hôm nay Địch Cửu sẽ thua hết cho xem.

Có thể khẳng định, nếu Địch Cửu không yêu cầu chuyển khoản hai trăm năm trăm tỷ ngay lập tức thì cũng sẽ không chạm đến giới hạn của sòng bạc Tiên Thiên. Lúc đó mặc dù không có tiền nhưng ít nhất Địch Cửu vẫn có thể giữ lại mạng sống, bây giờ hắn đã lấy tiền thì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm khống chế ròi.

Hơn nữa Địch Cửu không những lấy hai trăm năm trăm tỷ mà còn làm sòng bạc xấu hổ đến mức không thể xuống đài.

- Chàng thanh niên này xin dừng bước.

Tiền Kỳ Giang thấy Địch Cửu cũng định rời đi liền chặn hắn lại.

Địch Cửu tiện tay cầm năm mươi thẻ đánh bạc trên bàn cất vào túi, nhìn thẳng hướng Tiền Kỳ Giang rồi nói:

- Tôi vẫn ở đây hoan nghênh ông tới, nhưng mà bây giờ tôi thắng tiền nên muốn về phòng tự chúc mừng, chắc ông không phản đối đâu nhỉ?

Nói xong Địch Cửu liền xoay người đi theo khách chơi rời khỏi đó. Địch Cửu đi rất nhanh, hắn là người đầu tiên xuống tầng dưới cùng, đi tới quầy đổi thẻ, hắn bảo:

- Làm phiền đổi năm mươi thẻ đánh bạc cho tôi.

Cho dù đã thắng hai trăm năm trăm tỷ thì Địch Cửu vẫn không muốn bỏ qua năm mươi tỷ này, đây vốn là tiền của hắn cơ mà. Quá trình đổi rất nhanh, năm mươi tỷ tiền liên minh chỉ trong chốc lát đã được chuyển vào tài khoản Địch Cửu.



- Xin lỗi anh Kỳ Giang, em không ngờ người này lại có thuật cờ bạc cao như vậy, hắn gian lận ngay trước mặt em mà em lại không nhận ra.

Sau khi toàn bộ dân cờ bạc ở tầng ba đi hết, Phùng Kỳ vội vàng kính cẩn xin lỗi Tiền Kỳ Giang.

Thật ra bản thân Phùng Kỳ chẳng lấy làm lo lắng lắm, chỉ là phải lấy tiền từ trong tài khoản Địch Cửu lại mà thôi. Ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy này, cho dù Địch Cửu có thắng nhiều hơn đi chăng nữa thì sòng bạc Tiên Thiên muốn lấy lại cũng là chuyện rất dễ dàng.

Phùng Kỳ có tu vi nửa bước Địa cấp, gã cho rằng Địch Cửu chỉ là một công tử bột sống trong nhung lụa, một mình gã có thể giết hàng trăm tên Địch Cửu như thế. Hơn nữa còn có Tiền Kỳ Giang tu vi Địa cấp ở đây, tuy mấy năm nay sống an nhàn nên Tiền Kỳ Giang ít khi ra tay nhưng mà cường giả Địa cấp vẫn có địa vị rất cao, cho dù Địch Cửu có thế lực hùng hậu cỡ nào cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay hai người bọn gã được.

Tiền Kỳ Giang tỉnh táo hẳn, khoát tay nói:

- Chuyện này không trách em được, ngay cả anh cũng nhìn nhầm. Người này thua mấy tỷ mà mặt không hề đổi sắc, anh chỉ nghĩ hắn là nhị thế tổ của một tập đoàn nào đó chứ không ngờ hắn có bản lĩnh đến như vậy. Nhưng mà bất luận ra sao thì số tiền đó nhất định sẽ trở về túi chúng ta, anh chỉ khó hiểu một chuyện, sao hắn đổi được xúc xắc nhỉ?

Phùng Kỳ cau mày, gã cũng không giải thích được việc này.

- Lúc em lắc xúc xắc thì chắc chắn kết quả là 246, hơn nữa lúc mở chụp em còn cẩn thận di chuyển một con xúc xắc, sao lại biến thành con báo được chứ?

Trong trường hợp như vậy mà Địch Cửu vẫn có thể gian lận thì thủ đoạn của hắn thật là đáng sợ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tên lâu la theo dõi Địch Cửu quay lại nhỏ giọng báo cáo:

- Người này có thẻ phòng bao trong buổi đấu giá, đang ở phòng hải cảnh số 16, tạm thời không tra ra được lai lịch.

- Phòng bao ư?

Tiền Kỳ Giang cau mày, những người ở phòng bao đều có lai lịch không nhỏ, Tiền Kỳ Giang có thể mở một sòng bạc lớn trên thuyền Tiên Nữ số bảy, nhưng thật ra ông ta vẫn chỉ thuộc tầng lớp thương gia trên thuyền mà thôi, còn chưa có quyền lớn đến mức có thể điều tra những người trong phòng bao đâu.

- A Kỳ, em đi cùng anh một chuyến.

Tiền Kỳ Giang nói với Phùng Kỳ, trong lòng Tiền Kỳ Giang bắt đầu nghĩ tới tình huống xấu nhất. Không phải ông ta e ngại Địch Cửu mà là sợ thế lực đứng sau lưng hắn.

Nhưng hai ngàn năm trăm tỷ quá quan trọng, không phải là sòng bạc Tiên Thiên hay cá nhân Tiền Kỳ Giang có thể giải quyết được, đặc biệt đây lại là tiền do người khác gửi nhờ Tiền Kỳ Giang đấu giá đồ vật giúp.

Cho dù Địch Cửu có thế lực lớn đến đâu thì cũng phải lấy lại hai trăm năm trăm tỷ trước đã, chuyện khác tính sau.

Địch Cửu hiện tại đang rất vui vẻ, hai ngàn năm trăm tỷ là việc nhỏ, biết được tác dụng của tinh thần lực mới là thu hoạch lớn nhất, hơn nữa hắn còn phát hiện tinh thần lực của hắn dường như là tới từ mi tâm tức là từ Tử Phủ.

Tử Phủ của Địch Cửu vốn rất bình thường, bây giờ thì Địch Cửu có thể khẳng định nó đã xảy ra một ít biến hóa. Hắn có thể cảm nhận Tử Phủ của hắn dường như đã tạo thành một không gian hư vô kì lạ.

Đúng lúc hắn đang định thử xem phạm vi tinh thần lực bao phủ tối đa là bao nhiêu thì chợt có tiếng bước chân ngoài cửa.

Địch Cửu phóng ra tinh thần lực, rất nhanh hắn liền thấy Tiền Kỳ Giang và Phùng Kỳ đang đứng ở bên ngoài.

Tiếng gõ cửa vang lên, Địch Cửu bấm một cái nút trên bàn thì cửa liền mở ra, cả hai kẻ kia cùng tiến vào phòng, Phùng Kỳ còn tiện tay đóng cửa lại.

- Đã làm phiền rồi, mong anh bạn thứ lỗi.

Tiền Kỳ Giang rất khách khí với Địch Cửu.

Địch Cửu nhàn nhạt đáp:

- Bạn của tôi không nhiều lắm, hai người còn chưa có tư cách trở thành bạn của tôi đâu.

Tiền Kỳ Giang chẳng buồn tức giận, hơn nữa còn không dám ngồi xuống, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi nói thật với anh bạn, hai trăm năm trăm tỷ này không phải là tiền của sòng bạc, cũng không phải là tiền cá nhân của tôi. Đó là tiền của một tiền bối ở Tiên Nữ Tinh, tiền bối đã gửi tiền cho tôi nhờ tôi mua giúp vài món đồ ở buổi đấu giá. Cho nên xin anh bạn hãy trả tiền lại cho tôi, nếu không thì tôi không thể trả nổi cái giá của việc này mất.

Ý uy hiếp trong lời nói của Tiền Kỳ Giang rất rõ ràng, ông ta hiểu rõ coi như Địch Cửu là người dễ nói chuyện thì cũng không có khả năng hắn chủ động trả lại tiền, cho nên Tiền Kỳ Giang trực tiếp có ý nói, hôm nay ngươi nhất định phải trả lại món tiền này, nếu không là đang gây thù với cường giả ở Tiên Nữ Tinh đấy.

Địch Cửu chỉ về quy tắc trên thuyền Tiên Nữ số bảy dán tại cửa rồi nói:

- Hai người có biết tại sao tôi muốn nói chuyện ngay ở đây không? Hai người tự đọc quy tắc đi rồi sẽ biết.

-----------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyeyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch