Mấy người chuẩn bị báo giá lập tức mắt lớn trừng mắt nhỏ, hở một tí là 100 tỷ, cậu ta tưởng rằng tiền là từ trên trời rơi xuống đấy ư?
Tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra ý kiến, dù sao không phải người nào cũng đều có thể tùy tiện lấy ra 100 tỷ để đấu giá cả.
Cuối cùng tờ Trúc Cơ Đan đan phương này đã được Địch Cửu đấu giá thành công, sau khi hắn cất kỹ đan phương thì liền bình tĩnh đứng lên.
Nếu đã hết tiền rồi thì ở chỗ này làm chi nữa?
Hắn mới vừa mở ra thức hải đạt được tinh thần lực, cộng thêm hắn còn có bảy viên linh thạch. Lúc này việc hắn cần làm là phải tranh thủ thời gian tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tầng bốn; thuận tiện nghiên cứu chế tạo ra một thanh phi kiếm, nếu như có một thanh phi kiếm thì cho dù không thể dùng để bay lên Tiên Nữ Tinh cũng có thể dùng để đi đường mà, không cần phải ngồi máy bay nữa. Trên người hắn hiện tại có một đống vật phẩm cấm, ngồi trên thuyền Tiên Nữ Số 7 thì còn được, một khi lên máy bay lập tức sẽ bị phát hiện ra ngay.
Ngay lúc Địch Cửu rời khỏi phòng đi đến cầu thang, cửa của một căn phòng ở lầu ba cũng vừa khéo mở ra, một gã đàn ông mặc áo choàng bước vội ra ngoài.
Tất cả tiền gã mang theo đều đổ hết vào chiếc nhẫn kia rồi, sở dĩ gã còn nán lại nơi này là bởi vì gã đang đợi một người.
Lần đấu giá này người duy nhất khiến hắn chú ý đương nhiên chính là Địch Cửu.
Hiện tại Địch Cửu chẳng sợ bất kỳ kẻ nào, hắn đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tầng ba, có tinh thần lực cộng với đao thứ tư trong Địch Thị Thất Đao. Cho dù người đàn ông tóc trắng kia có tới thì hắn cũng có thể chiến một trận ra trò với lão.
Mới vừa bước ra cửa chính hội đấu giá thì Địch Cửu đã cảm giác có người đang theo dõi mình. Hắn lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn cửa chính mình mới đi qua, hắn muốn xem đến cùng là ai đang dám theo dõi hắn.
Qua thật lâu cũng không nhìn thấy người nào khả nghi, lúc này Địch Cửu mới quay người rời đi, xem ra người theo dõi hắn cũng không dám đối mặt trực diện với hắn rồi.
Trong một góc tối trong phòng đấu giá, gã nam tử mặc áo choàng kia đang nhìn theo bóng lưng Địch Cửu, gã không muốn tiếp tục đuổi theo nữa.
Gã tu luyện đạo quyết nhiều năm vậy mà khi nãy là lần đầu tiên gã cảm thấy nguy hiểm. Có lẽ gã cũng không e ngại Địch Cửu nhưng lúc này gã lại không muốn mạo hiểm.
Phàm là người gã nhìn qua một lần thì gã sẽ nhớ rất kỹ, cho dù thật lâu sau này mới gặp lại thì gã vẫn sẽ dễ dàng nhận ra.
Hiện tại gã đã đấu giá thành công một chiếc nhẫn trữ vật rồi, việc quan trọng lúc này là nên tìm một nơi kín đáo để mở chiếc nhẫn này ra xem bên trong có bảo vật gì không. Nếu như trong đó quả thật có bảo bối giúp đã đề cao thực lực thì sau này tìm Địch Cửu cũng không muộn. Dù sao thứ mà Địch Cửu đấu giá được cũng không phải là vật phẩm tiêu hao, chỉ cần Địch Cửu còn sống, gã tin chắc mình có thể tìm đến Địch Cửu để cướp những thứ kia về.
. . .
Địch Cửu đi đến quảng trường lớn trên tàu Tiên Nữ Số 1 thì cảm giác bị theo dõi đã biến mất không thấy đâu nữa. Hắn không thèm quay lại kiểm tra vì cho dù là ai theo dõi thì hắn đều không quan tâm.
Bên ngoài biển đang neo đậu mấy chục chiếc tàu chạy định kỳ, không chỉ như thế, một bên khác của quảng trường còn đang đáp mười mấy chiếc máy bay trực thăng.
- Chào quý khách, hiện tại ngài muốn rời khỏi luôn hay là chờ hội đấu giá kết thúc ạ?
Trong lúc Địch Cửu còn đang nghĩ cách làm sao để rời khỏi nơi này thì một người thanh niên mặc đồ phục vụ màu xanh đã đi đến khom người thi lễ nói.
- Nếu như tôi muốn rời khỏi ngay thì sao?
Địch Cửu vốn không muốn ở lại nơi này, nhưng nếu như phương thức rời khỏi có gì nguy hiểm thì hắn đành phải ở lại thêm vài ngày vậy.
Cậu thanh niên nọ vội vàng đáp:
- Nếu như hiện tại quý khác muốn rời khỏi vậy bên hội đấu giá sẽ dùng máy bay trực thăng chở quý khách đến đảo Nhậm Hải, sau đó đi máy bay từ đảo Nhậm Hải để rời khỏi vùng biển này.
Sau đó, cậu lập tức bổ sung thêm:
- Những vị khác tham gia hội đấu giá đều sẽ được phục vụ miễn phí đấy ạ.
- Ồ, tốt, nếu như thế thì tôi muốn khởi hành ngay.
Địch Cửu quyết định.
Lúc này hắn đang rất cần một chỗ yên tĩnh để tu luyện.
- Dạ vâng, xin mời quý khách đi lối này.
Cậu thanh niên khom người đáp.
. . .
Ở giữa quảng trường Tiên Nữ Tinh có một tòa kiến trúc rất bắt mắt. Bên ngoài tòa kiến trúc này có một dòng chữ dùng năm ngôn ngữ khác nhau viết, chính là "Tổng Bộ Liên Minh Địa Cầu".
Cho dù thế lực tại Tiên Nữ Tinh khá hỗn loạn, thế nhưng tổ chức quản lý những thế lực này trên danh nghĩa không phải ai khác mà chính là Liên Minh Địa Cầu.
Tòa cao ốc nơi tổng bộ Liên Minh Địa Cầu làm việc tổng cộng chỉ có 18 tầng. Ở trên Địa Cầu thì việc một chung cư có 18 tầng là việc quá sức bình thường, thế nhưng trên Tiên Nữ Tinh mà xây được một tòa cao ốc 18 tầng lại không phải chuyện dễ dàng gì.
Tốc độ phi thuyền Lượng Tử mặt dù nhanh thế nhưng vẫn gặp khó khăn khi vận chuyển vật liệu vào Tiên Nữ Tinh.
Tại Tiên Nữ Tinh, chỉ có trong phạm vi quảng trường Tiên Nữ là có thể hoạt động thoải mái được, chỉ cần vượt qua phạm vi này lập tức sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên vật liệu xây cao ốc không chỉ có xi măng cốt thép, dù là một viên gạch cũng được vận chuyển từ Địa Cầu lên. Liên Minh Địa Cầu có thể trong vòng mấy năm ngắn ngủi xây dựng lên tòa cao ốc đó, hơn nữa còn ở bên ngoài quảng trường Tiên Nữ dựng lên một bức tường ánh sáng, đây đã không phải việc người bình thường có thể làm được.
Giờ khắc này ở phòng họp trên tầng cao nhất của tổng bộ Liên Minh Địa Cầu, một gã đàn ông râu rậm với mái tóc vàng đang lớn tiếng kích động nói gì đó.
Trên trán của gã còn đang quấn mấy vòng băng gạc, bộ dáng tựa hồ như bị thương không hề nhẹ.
Người trong phòng họp này đều là những cường giả đỉnh cấp, hoặc là các đại biểu chấp chính của các quốc gia tại Tiên Nữ Tinh.
- Ngài Eddie, chuyện mà ngài nói không khỏi có chút ly kỳ rồi. Chúng ta đều biết thời gian và không gian là tồn tại đặc biệt trong vũ trụ, không có một ai có thể tác động vào chúng nó cả...
Một ông lão đứng lên, ngữ khí rất nghiêm túc nói.
Ông lão tên là Sâm Phu, là học giả văn hiến trứ danh nhất trên Địa Cầu, đồng thời cũng là một nhà khoa học cực kỳ nổi tiếng.
Eddie không đợi Sâm Phu nói xong liền trực tiếp vỗ bàn một cái, cắt ngang lời của Sâm Phu:
- Sâm Phu, vì phán đoán sai lầm của ông mà chúng ta đã đem bảo vật đến Địa Cầu bán đấu giá. Ba miếng ngọc giản kia theo suy đoán của tôi nhất định là một môn công pháp tiên đạo lợi hại. Mà chiếc nhẫn kia chính là nhẫn trữ vật. Ông không biết đó là bởi vì ông chưa từng tiếp xúc với tiên đạo thần bí. Nhẫn trữ vật là thứ có thể đặt bất kỳ đồ vật trong phạm vi gần đấy vào trong đó, lúc ông đeo vào trong tay sẽ không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng gì cả.
Sắc mặt Sâm Phu rất khó coi, người khác có thể không tôn kính đối với ông, nhưng tuyệt đối không thể không tôn kính học thuật, không thể không tôn kính thành quả nghiên cứu của ông.
Chỉ là địa vị Eddie cao hơn ông, Eddie là người đang đứng ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng Thập Đại Tiên Thiên cường giả ở Tiên Nữ Tinh, xếp hạng còn cao hơn viện trưởng Tăng Đông Lăng của học viện võ thuật Tiên Nữ Tinh.
- Ngài Eddie, vì sao anh chắc chắn chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật?
Một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò hỏi, ông ta chính là viện trưởng Tăng Đông Lăng. Chớ nhìn ông ta chỉ xếp hạng thứ ba ở trong Thập Đại Tiên Thiên mà nhầm, trên thực tế không ai cảm thấy Tăng Đông Lăng kém hơn Eddie một chút nào. Xếp hạng thứ ba chỉ bởi vì tính tình ông ấy khá bình thản, không thích tranh cường háo thắng. Thế nhưng do ông ấy có rất nhiều cống hiến lớn cho võ đạo Địa Cầu, thế nên khó tránh khỏi việc chiếm giữ một vị trí trong Thập Đại Tiên Thiên.
Chiếc nhẫn và ba chiếc ngọc giản kia Tăng Đông Lăng cũng đã từng nhìn qua. Cái nhìn của ông ta và Sâm Phu có chút không giống nhau lắm, ông mơ hồ cảm giác được ba chiếc ngọc giản ấy là một loại đồ vật ghi chép lại thứ gì đó.
Nghe thấy Tăng Đông Lăng hỏi, ngữ khí của Eddie mới hòa hoãn một chút:
- Tăng viện trưởng, bởi vì lần này tôi tiến vào Tiên Nữ Tinh lấy được thủ đoạn tu đạo chân chính. Thực lực của tôi khi đó đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, diễn sinh ra thần niệm rồi. Ba chiếc ngọc giản và nhẫn trữ vật kia đều phải dùng thần niệm mới có thể sử dụng.
Phòng họp lâm vào trầm mặc trong phút chốc, không có ai hoài nghi lời Eddie vừa nói. Eddie quả thật chính là người đầu tiên tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn trên Tiên Nữ Tinh, ngoài ra, đạt đến Luyện Khí tầng ba vẫn còn khá nhiều người khác trong phòng họp, chẳng hạn như La Cừ.
- Nhanh lên, lập tức thông báo dừng việc đấu giá ba chiếc ngọc giản và chiếc nhẫn kia lại.
Một gã đàn ông béo trắng tựa hồ nghĩ tới điều gì bèn vội la lên.
Gã là bí thư trưởng Liên Minh Địa Cầu, Phàn Văn Tinh. Lúc này không chỉ mỗi Phàn Văn Tinh mà những người khác cũng đã hiểu ra ý nghĩa của chiếc nhẫn và chiếc ngọc giản kia.
Một cái nhẫn trữ vật, nếu như không gian đủ lớn vậy nó tuyệt đối là lợi khí để phát triển Tiên Nữ Tinh.
. . .
Khắp nơi trong hội đấu giá đều có người đang ráo rít tìm kiếm bóng dáng của Địch Cửu và người đàn ông mặc áo choàng kia, đáng tiếc là cả hai người đều đã rời khỏi tàu Tiên Nữ Số 1.
Vào lúc này, Địch Cửu đang chuẩn bị một lượng lương khô số lượng lớn. Sau khi hắn suy nghĩ tới lui thì chốt hạ kết luận, nơi tu luyện tốt nhất chính là bên trong chiếc phi thuyền của mình ở dãy núi Vong Xuyên.
Địch Cửu nắm linh thạch trong tay, hắn không ngừng hấp thu linh khí trong linh thạch để cường hóa chân nguyên và thực lực của bản thân. Hai ngày đầu Địch Cửu còn nhớ đến chuyện dừng lại ăn vài miếng lương khô, thế nhưng càng về sau Địch Cửu lại quên mất cảm giác đói bụng, hắn chỉ biết đắm chìm trong việc hấp thu linh thạch.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, linh thạch trên người Địch Cửu giảm bớt từng viên một, khí tức của hắn lại càng ngày càng mạnh. Dưới khí tức trong lúc tu luyện hắn phát ra thì không có một con sâu con kiến nào dám đến gần.
Đảo mắt một cái đã qua nửa tháng, toàn thân Địch Cửu dơ dáy bẩn thỉu vô cùng, nhưng hắn lại vui sướng khôn xiết, bởi hắn cảm giác được trong thân thể có một ngọn lửa đang lan ra. Những gông cùm xiềng xích cản trở tu vi của hắn đều bị ngọn lửa này thiêu trụi không còn sót mảnh nào.
Thật giống như một ngày tháng sáu nóng bức mà được lấy nước dội lên băng vậy, một loại cảm giác thư sướng từ mi tâm Địch Cửu tản ra. Lực lượng cường đại trong cơ thể bành trướng không thôi, chu thiên vận chuyển so với trước đó đã lâu gấp đôi còn chưa hết.
Cùng lúc đó, Địch Cửu cảm giác được Tử Phủ của mình ngày một phát triển, thần niệm trở nên lớn hơn, mở rộng phạm vi ra đến mấy chục mét...
Lúc đạt đến 100 mét, thần niệm của hắn mới dừng lại.
Phạm vi trong vòng trăm mét đều bị Địch Cửu giám sát, trong lòng hắn chẳng những kinh hỉ mà còn rung động không lời nào diễn tả.
Lúc trước hắn tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, thần niệm của hắn chỉ có thể quanh quẩn một chỗ trong phạm vi mấy mét. Giờ phút này thần niệm của hắn lên tới cả trăm mét, hắn không ngờ chỉ là một tầng cảnh giới lại chênh lệch lớn như vậy.
Cũng may hiện tại Địch Cửu không còn là một con gà mờ như lúc trước, hắn biết đây là điểm khác nhau giữa Luyện Khí sơ kỳ và Luyện Khí trung kỳ. Cảm nhận được chân nguyên và thần niệm mênh mông của mình, Địch Cửu vui vẻ nắm lấy viên linh thạch cuối cùng để củng cố tu vi.