Trong sảnh chờ của sân bay Yến Kinh, hơn một nghìn thanh niên cả nam lẫn nữ đang rôm rả trò chuyện với nhau. Nếu như chú ý lắng nghe thì có thể thấy đa số bọn họ đều đang nói về chuyến đi tới Tiên Nữ Tinh sắp tới.
Tất nhiên là không phải ai cũng vui vẻ trò chuyện, Du Hồ Ly là một trong số đó, cho dù được đi tới Tiên Nữ Tinh vốn chính là nguyện vọng lớn nhất của anh ta. Sau khi thông qua bài kiểm tra, Du Hồ Ly cố ý xin phép nghỉ một ngày để đi tìm Địch Cửu, anh ta muốn báo cho Địch Cửu rằng mình phải đi Tiên Nữ Tinh nhưng lại phát hiện Địch Cửu từ lâu đã không còn ở Đàm Hạnh Đường, hơn nữa Du Hồ Ly còn hỏi thăm được Đàm Hạnh Đường dường như đã xảy ra một vài chuyện không hay, điều này khiến anh ta rất lo lắng cho người bạn của mình.
Tuy Du Hồ Ly muốn điều tra cho rõ rốt cuộc là Địch Cửu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiếc là thời gian quá cấp bách, chỉ có một ngày thì không đủ để làm chuyện gì cho nên chỉ có thể để lại sự tiếc nuối này trong lòng.
Tâm sự của Du Hồ Ly lúc này đây chính là anh ta cảm thấy những thứ mà mình dành cho Địch Cửu kém xa so với những gì mà Địch Cửu đã bỏ ra cho anh ta. Sau khi quay về học viện, Du Hồ Ly vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Địch Cửu ở trong trường hợp này thì Địch Cửu có từ bỏ việc đi Tiên Nữ Tinh để tìm mình hay không? Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Du Hồ Ly mãi, thế nên mặc dù sắp được đi đến Tiên Nữ Tinh thì anh ta cũng chẳng lấy làm vui vẻ nổi.
Thẩm Tử Ngữ cũng là một trong những người không hề vui vẻ, cô cứ cúi đầu nghĩ đến những gì dì Phương đã nói.
Trong lúc cô hôn mê thì hoàn toàn không tiếp nhận bất kì đợt trị liệu nào, ngay cả bố mẹ cô còn chẳng kịp đi tới Lạc Tân nữa là. Chỉ có duy nhất Địch Tử Mặc là người tới thăm, dì Phương từng bảo, nếu quả thật có trị liệu vậy thì chỉ có thể là Địch Tử Mặc làm mà thôi.
Nhưng Thẩm Tử Ngữ hiểu rất rõ Địch Tử Mặc, dù cho hắn rất yêu cô nhưng khả năng của Địch Tử Mặc có hạn, hắn không thể nào có bản lĩnh để chữa khỏi bệnh của cô được.
Thẩm Tử Ngữ sắp đi Tiên Nữ Tinh, nếu may mắn tìm được cơ duyên thì có lẽ cả đời này cô sẽ không trở lại Trái Đất nữa, như vậy thì Thẩm Tử Ngữ sẽ mãi mãi chẳng tìm ra đáp án rốt cuộc ai là người đã cứu cô.
…
Trong phòng VIP, lầu năm bệnh viện Trung Y, đại học Yến Kinh, một người đàn ông trung niên sắc mặt xanh xao đang nhắm mắt nằm ở trên giường.
Một thanh niên cao gầy đứng cạnh, vẻ mặt cực kỳ sầu muộn, đi tới đắp mền lại cho ông ta.
Đúng lúc này thì người đàn ông giật giật mí mắt, một lát sau, ông ta cố dùng sức mở mắt ra, khẽ thì thầm một cách cực kỳ yếu ớt:
- Tử Hằng à...
- Cha. Cha tỉnh lại rồi ư?
Địch Tử Hằng vô cùng kích động, cha của cậu đã bất tỉnh bấy lâu, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.
Địch Văn Thành thở dài, cố hết sức nói:
- Con ra khóa cửa lại đi.
- Dạ!
Địch Tử Hằng không hiểu cha muốn làm gì, nhưng cậu vẫn theo bản năng làm theo lời cha.
Sau khi thấy cửa đã khóa cẩn thận rồi thì Địch Văn Thành mới nhỏ giọng bảo:
- Tử Hằng, cha không sống được bao lâu lâu nữa đâu...
- Cha, cha đừng nói vậy, cha nên tới bệnh viện Lực Hòa, đó là bệnh viện tốt nhất ở Yến Kinh, viện trưởng bệnh viện Trung Y dù rất giỏi nhưng vẫn không chữa hết bệnh cho cha…
Địch Văn Thành chặn lời Địch Tử Hằng:
- Con nghe cha nói đã.
Địch Tử Hằng rất hiếu thuận, ngay lập tức dừng chủ đề:
- Cha không cần lo lắng,…
Địch Văn Thành thở dốc, chậm rãi bảo:
- Cha không lo, cha là bạn bè thân thiết với viện trưởng Triệu, nếu như không phải nhờ ông ấy thì cha đã chết lâu rồi.
- Cha!
Địch Tử Hằng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới trạng thái của cha lúc này, anh ta không thể nói được.
- Cha biết mình không sống nổi nữa, con lập tức rời Yến Kinh đi tìm anh trai con đi. Sau đó hai con mai danh ẩn tích rời xa nơi đây. Không cần mang quá nhiều tiền cũng đừng dùng bất kì vật gì hiện giờ con đang có.
Nói một hơi dài như vậy khiến Địch Văn Thành thở dốc liên tục. Mặc dù đã dặn dò nhưng lo lắng trong lòng ông ta không hề giảm bớt. Ông ta biết rõ hai đứa con trai mình, nói về thủ đoạn thì hai đứa nó cộng lại rồi nhân thêm một trăm lần cũng chưa chắc đã là đối thủ của người đàn bà kia.
Tình trạng hiện tại đã nằm ngoài tầm khống chế của Địch Văn Thành. Bây giờ Địch Văn Thành rất hối hận, hối hận không ra tay sớm hơn một chút nên giờ mới đến nông nỗi này. Ông ta bảo hai đứa con trốn đi cũng chỉ mong tụi nó có thể giữ được mạng mà sống. Vì người đàn bà kia ngay cả ông ta cũng dám động tới thì hai đứa con của ông ta càng chẳng có lí do gì khiến bà ta bỏ qua cả.
Địch Tử Hằng ngơ ngác nhìn cha mình, cậu không rõ cha mình có ý gì. Dù cho không thừa kế tập đoàn nhưng sao cậu lại phải trốn đi chứ? Còn anh trai chẳng phải đã xét nghiệm là không phải anh ruột rồi sao? Có phải là bệnh của cha đã quá nặng nên mê sảng rồi không?
Thở hổn hển một lát thì Địch Văn Thành mới có thể tiếp tục nói:
- Anh trai con, Tử Mặc mới là người thừa kế thật sự của Địch Thị Luyện Dược, hai đứa con là anh em cùng cha khác mẹ. Cha mặc dù không quan tâm nhiều đến hai anh em con nhưng chưa tệ đến mức cả con của mình mà cũng không nhận ra.
Địch Tử Hằng trầm mặc suy nghĩ, có lẽ cha thật sự đã hồ đồ rồi.
Địch Văn Thành như biết được con mình đang suy nghĩ gì bèn giải thích:
- Cha rất tỉnh táo. Nhớ kĩ lời cha nói, sau khi rời khỏi căn phòng này lập tức đi tìm anh trai con. Mẹ của anh con tên là Tuân Lãnh Hàn, còn mẹ của con là Hình Sương, đừng thắc mắc. Hề Tú Mai không có bất kì máu mủ gì đối với hai anh em con cả, bà ta muốn cả tập đoàn Địch thị và bí mật mà Địch thị đang che giấu mà thôi. Đây là sai lầm của cha, lòng dạ cha quá hẹp hòi. Nhớ là không được nói với bất kì ai chuyện cha vừa nói, bất cứ điều gì cũng không được nói.
Địch Văn Thành nói nhiều như vậy nên kiệt sức nhắm mắt lại, thế nhưng ông ta vẫn không nói thẳng ra rốt cuộc Địch thị có bí mật gì.
Địch Tử Hằng đứng lên, cung kính khom người đáo:
- Cha, con nghe lời cha, giờ con lập tức đi tìm anh.
Thấy Địch Tử Hằng ngoan ngoãn nghe lời mình nói, lúc này, lông mày nãy giờ vẫn nhíu chặt của ông ta mới giãn ra một chút.
…
Sau khi rời khỏi dãy núi Vong Xuyên, Địch Cửu dự định sẽ về Lạc Tân thăm Du Hồ Ly một chút, rồi lại tới Yến Kinh thăm Tề Hưởng. Sau đó mới lên đường thẳng tiến tới Tiên Nữ Tinh.
Đáng tiếc là Địch Cửu vẫn chưa có phi kiếm, nếu có thì hắn đã ngự kiếm phi hành mà đi rồi. Chuyến đi tới Tiên Nữ Tinh lần này hắn nhất định phải lấy được một thanh phi kiếm mới được.
Tuy nhiên khi Địch Cửu tới Lạc Tân thì không thể tìm được Du Hồ Ly, ngay cả bạn gái cậu ta là Đằng Linh Nhi cũng không thấy đâu. Tới đại học Lạc Bắc thì Địch Cửu mới thấy thông báo nên biết được Du Hồ Ly đã thông qua kỳ kiểm tra, cùng các học viên tinh anh khác tới Tiên Nữ Tinh mất rồi.
- Anh!
Địch Cửu vừa mới ra khỏi cổng đại học Lạc Bắc thì liền nghe có người gọi. Do còn chưa quen dùng thần niệm nên Địch Cửu quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa là một thanh niên đeo kính đen đang nhìn về hướng hắn đứng.
Thấy Địch Cửu quay đầu lại nên Địch Tử Hằng càng khẳng định anh không nhìn nhầm, mặc dù bây giờ anh trai cường tráng hơn, thần thái cũng khác xưa nhưng tướng mạo thì vẫn không thay đổi gì nhiều.
Địch Cửu chờ người thanh niên nọ tới gần mới hỏi:
- Địch Tử Hằng?
- Đúng vậy anh trai, là em đây.
Địch Tử Hằng mừng rỡ, đã năm sáu năm rồi hai người không gặp lại nhau.
Địch Cửu thì chẳng có tí tẹo nào kích động như vậy, từ đầu hắn đã không hề coi trọng tài sản của Địch Thị Luyện Dược. Nếu như Địch Cửu muốn thì hắn phất tay một cái là có thể tạo ra được một tập đoàn lớn hơn Địch Thị Luyện Dược gấp mấy lần. Hiện giờ mọi tâm ý của Địch Cửu đều chỉ đặt trên việc tu chân mà thôi.
- Tìm anh có chuyện gì không?
Địch Cửu bình thản hỏi.
Địch Tử Hằng thông cảm cho sự lạnh nhạt của Địch Cửu. Anh trai bị mẹ đuổi ra khỏi Địch gia, những năm này phải sống hoàn toàn tự lập, cho nên Địch Cửu mà có thể mừng rỡ khi gặp người em trai này thì mới là kì quái.
- Bệnh tình của cha đã nguy kịch lắm rồi, em muốn tìm một chỗ trò chuyện riêng với anh, được không?
Địch Cửu thấy có hai người đang đứng sau lưng Địch Tử Hằng, ban đầu hắn cứ tưởng là vệ sĩ, giờ thì hẳn là theo dõi rồi. Dù sao Địch Tử Hằng cũng là anh em kiếp trước của “thân thể” này, nói chuyện một chút cũng không sao.
Hơn mười phút sau, hai người đã ngồi trong một quán cà phê nho nhỏ.
Vừa ngồi xuống, Địch Tử Hằng liền thì thầm kể lại hết tất cả những gì mà Địch Văn Thành dặn dò cho Địch Cửu nghe, sau khi nói hết thì Địch Tử Hằng mới hỏi:
- Anh cảm thấy chúng ta nên nghe lời cha dặn hay là trở về Yến Kinh đoạt lại Địch Thị Luyện Dược?
Địch Cửu hỏi ngược lại:
- Ý em thế nào?
Địch Tử Hằng nắm chặt nắm đấm:
- Địch Thị Luyện Dược là tài sản của cha chúng ta, tại sao lại để cho người đàn bà kia chiếm chứ? Bà ta khẳng định là đã lôi kéo vài người trong Địch gia cấu kết mà.
Địch Cửu đứng lên vỗ vỗ bả vai Địch Tử Hằng rồi nói:
- Đã như vậy thì còn do dự gì nữa, về Yến Kinh giành lại Địch Thị Luyện Dược đi. Nhưng mà chuyện tranh giành tập đoàn thì em phải tự làm, anh chỉ xem bệnh cho cha thôi.
Sở dĩ Địch Cửu đồng ý giúp là vì hắn cảm thấy Địch Tử Hằng là người tốt. Mặc dù hiện giờ Địch Cửu và Địch Tử Hằng không có bất kỳ mối liên quan gì, nhưng “kiếp trước” của hắn có cùng một người cha với Địch Tử Hằng, coi như là hắn thay mặt người kia giải quyết chuyện nhân quả đi. Hơn nữa Địch Cửu vốn cũng đang muốn đi Yến Kinh tìm Tề Hưởng, tiện tay thì giúp đỡ vậy.
- Anh biết xem bệnh ư?
Địch Tử Hằng ngạc nhiên.
- Biết một chút.
Địch Cửu trả lời qua loa, thật sự thì hắn chẳng thèm quan tâm đến chuyện tranh giành tập đoàn, chờ sau khi chữa khỏi bệnh của Địch Văn Thành rồi thì Địch Cửu sẽ dùng phương pháp trực tiếp nhất, đó chính là xử lí hết những kẻ đối địch, xong việc thì hắn sẽ đi thẳng tới Tiên Nữ Tinh.