Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 75: Lớp Tinh Anh Số 5

Chương 75: Lớp Tinh Anh Số 5





Cho dù không có người nhắc nhở, Địch Cửu cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện với học sinh ở võ học viện. Hắn tới đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tham gia đợt thí luyện lần này.

Luận về vị thế, học viện võ đạo Tiên Nữ Tinh kém xa Tổng bộ Liên Minh Địa Cầu. Nhưng nếu nói về diện tích thì học viện võ đạo chắc chắn là nơi chiếm diện tích lớn nhất tại đây.

Ở trước cửa nơi này có hai gã hộ vệ đang đứng, quanh thân mang theo nhàn nhạt huyết khí, Địch Cửu vừa nhìn liền biết hai người đó chắc chắn đã từng giết qua không ít yêu thú rồi.

- Hai vị đại ca, đây là thủ tín của ngài Eddie, đề cử người anh em này đến lớp học tinh anh.

Người mang hắn tới đây dùng thái độ thập phần tôn kính nói với hai gã thủ vệ kia. Sau đó, không đợi đối phương mở miệng liền chủ động lấy ra một mô hình súng ngắn đưa cho gã thủ vệ có dáng người cao hơn.

Loại đề cử ở võ đạo học viện hiển nhiên là một chuyện rất phổ biến, gã thủ vệ sau khi tiếp nhận thủ tín cũng chỉ liếc nhìn qua một chút liền hướng tới Địch Cửu gật đầu, rồi nói với người dẫn hắn tới:

- Anh trở về đi, để cậu ta đi báo danh một mình là được rồi.

Chờ người nọ rời khỏi, gã thủ vệ cao hơn mới đưa trả thư tín lại cho hắn rồi bảo:

- Cậu tự mình đi báo danh đi, ngài Eddie nói cậu có thể tự do lựa chọn bất kỳ lớp học tinh anh nào. Chờ sau khi cậu đi tới lớp học, giáo viên của cậu sẽ đưa cho cậu giấy xác nhận thân phận. Lớp học tinh anh nằm ở bên phải Học viện, cậu đi vào một xíu là có thể trông thấy rồi.

- Xin cám ơn.

Sau khi nhận lại thư tín, Địch Cửu lịch sự nói một câu. Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị tiến vào lại chợt nhớ tới một chuyện:

- Xin lỗi, làm phiền anh rồi, tôi còn muốn hỏi vấn đề này một chút. Sắp tới đây thì lớp học tinh anh nào sẽ tham gia thí luyện vậy?

Vừa rồi người dẫn đường cho Địch Cửu có nói cho hắn biết, lớp tinh anh tại Võ Đạo Học Viện có tổng cộng tám lớp, mỗi một lớp chỉ có ba mươi người mà thôi. Mỗi lần thí luyện lấy lớp làm thành đơn vị, sẽ có hai lớp được chọn ra để tham gia.

- Lần thí luyện trước là lớp tinh anh 3 và 4 tham gia, nếu tôi không nhầm thì lần này chắc sẽ là lớp 5 cùng lớp 6 đó, hẳn là ba ngày sau liền bắt đầu.

Người thủ vệ khi nãy cũng không cảm thấy việc này là bí mật gì không thể nói, trực tiếp thuật lại hết những gì mình biết cho Địch Cửu.

Địch Cửu bèn nói đa tạ lần nữa rồi mới thuận thế đi vào bên trong.

Khắp nơi bên trong Võ Đạo Học Viện đều có thể thấy được học sinh đang rèn luyện. Hắn chỉ cần liếc một cái đã có thể phán đoán được tu vi của học sinh nơi này so với học sinh của Yến Đại Võ Học Viện cao hơn không chỉ một hai bậc. Xem ra chỉ có học sinh cực kỳ có năng lực trên toàn cầu mới có tư cách học tập tại Võ Đạo Học Viên Tiên Nữ Tinh.

Từ xa, Địch Cửu đã có thể nhìn thấy một loạt phòng học màu đỏ ở phía bên trái, trên tường bên ngoài phòng được đánh dấu rõ ràng lớp tinh anh 1 đến lớp tinh anh 8.

Phía bên trong lớp tinh anh 5 có một cô giáo đang giảng giải về những việc cần chú ý khi tham gia lần thí luyện sắp tới.

- Ồ, bạn học này có chuyện gì thế?

Sau khi trông thấy Địch Cửu đang loay hoay đứng trước cửa lớp, cô giáo bèn quay sang hỏi thăm hắn.

Lúc này Địch Cửu mới thấy rõ vị giáo viên nọ chẳng nhưng tuổi đời còn rất trẻ mà nhan sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, lông mày nhỏ dài như lá liễu, con mắt lại thập phần sáng rõ. Có lẽ do học võ nên tóc cô được cắt rất ngắn, bàn tay trắng nõn mượt mà đang cầm một thanh trường kiếm. Rất khó để người khác liên tưởng ra đây là một giáo viên có kinh nghiệm của lớp học tinh anh.

Địch Cửu bước vào, đem thủ tín của Eddie đưa cho người nọ rồi nói:

- Xin chào, em tới để báo danh ạ.

Cô giáo quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn nhìn cái bao lớn được đeo phía sau lưng Địch Cửu một chút, sau đó lại tiếp tục đảo một vòng qua thanh đao bên hông hắn rồi mới nhận lấy thư tín đang được giơ ra.

Sau khi nhìn qua thủ tín hình dạng súng ngắn phía trên có dấu ấn của Eddie từ chỗ Địch Cửu, ánh mắt cô giáo hơi tối lại. Địch Cửu trong lòng không khỏi xốn xang, chẳng lẽ Eddie dám lừa hắn sao? Đây không phải là thủ dấu ấn thực sự của gã à?

Trọn vẹn nửa phút trôi qua, cô giáo mới thu tay vào, lạnh lùng nhìn hắn rồi nói:

- Trước tiên em cứ tìm một chỗ ngồi xuống đi, chờ lớp học kết thúc rồi cô sẽ dẫn em đi đăng ký.

Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng tâm tình của đối phương không được tốt nên cũng chẳng muốn hỏi nhiều. Hắn chủ động tìm một chỗ trống để ngồi, đúng lúc ấy bỗng nghe được âm thanh bất mãn cực nhỏ của cô gái kia vang lên:

- Võ Học Viện chính là bị mấy người cầm quyền tự cho là đúng này mà xuống cấp mất, động một chút lại nhét một tên vô dụng vào.

Địch Cửu đưa tay sờ sờ mũi, xem ra hắn không phải người đi cửa sau đầu tiên, tất nhiên cũng sẽ không phải là kẻ cuối cùng.

Phía trước đã không còn chỗ nào trống, hắn bèn đi xuống hàng cuối cùng mà ngồi.

- Người anh em, rất có cá tính đấy.

Trông thấy Địch Cửu đeo một cái túi lớn trên lưng, bên hông còn có một con dao rỉ sét, một tên đệ tử ngồi phía trước hắn liền quay đầu xuống, hướng hắn bật lên ngón tay cái.

Trên thực tế, mang vũ khí vào Học Viện cũng không phải là việc gì đặc biệt, thế nhưng đa số mọi người đều sẽ đem theo trường kiếm hoặc trường đao, nếu không sẽ là một vài món vũ khí khác, cho nên thanh đao giống dao phay này của Địch Cửu có chút chói mắt.

- Im lặng đi.

Cô giáo đang đứng trên bục giảng dùng tay gõ gõ thanh trường kiếm lên bảng đen, hiển nhiên đối với tên học sinh vừa nói chuyện với Địch Cửu rất không hài lòng.

Chờ âm thanh bàn luận về Địch Cửu từ từ nhỏ lại, Du Tiệp mới tiếp tục nói:

- Lần này lớp ta sẽ tham gia thí luyện cùng với lớp tinh anh 6 sau ba ngày nữa, cũng chính là ngày 21/9 sắp tới. Nhiệt độ không khí ở đây cũng không khác gì Địa cầu là bao nên các em không cần mang theo quá nhiều quần áo. Còn tuyến đường thì cô đã vẽ trên đây rồi, mọi người xem qua một chút để tránh tình trạng bị lạc. Kết quả của việc bị lạc đường trên đấy chỉ có một mà thôi, đó chính là tử vong…

- Cô giáo Du, em nghe nói sau mỗi lần thí luyện đều sẽ có người mất tích hoặc…chết, đàn anh Phạm Dự của lớp tinh anh 2 vào năm ngoái, tu vi sắp đạt tới địa cấp đã mất tích rồi, là do bọn họ đi một mình sao?

Một nữ sinh đứng lên hỏi, Địch Cửu có thể nghe ra được trong nội tâm nữ sinh này có một chút bất an cùng sợ hãi.

Ánh mắt cô giáo Du ảm đạm không ít, nhẹ gật đầu, thanh âm trầm thấp:

- Đúng vậy, lần đó cô cũng tham gia, còn là người dẫn đội nữa. Đêm ấy bọn cô hạ trại rồi ngủ dưới chân núi, Phạm Dự cũng không phải tự ý đi lạc, mà do bọn cô đụng phải một huyễn trận, khi đó không ít người bị thất lạc, tổng cộng là mười hai người đã một đi không trở lại.

Không khí trong phòng học phút chốc lại trở nên nặng nề, cô giáo không muốn tiếp tục bàn về đề tài này nữa, dứt khoát đổi chủ đề:

- Hôm nay nói đến đây thôi, mọi người có gì nghi hoặc hay không hiểu cứ đến hỏi cô. Còn người bạn học mới tới kia, em tên là gì nhỉ?

Địch Cửu đứng lên, đáp:

- Dạ, em tên là Địch Cửu.

Không biết có phải do nghĩ đến thiên tài Phạm Dự mất tích vào năm ngoái hay không mà thái độ của Du Tiệp đã hòa hoãn đi rất nhiều:

- Bàng Phàm, em dẫn Địch Cửu tới ký túc xá tham quan một chút đi, nếu cậu bạn này có gì không hiểu thì giải thích. Mọi người có thể tan học được rồi.

Nói xong, cô Du liền cắm thanh kiếm sắc bén nọ vào vỏ rồi xoay người bước ra khỏi phòng học trước.

- Người anh em này, tôi chính là Bàng Phàm. Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi tham quan ký túc xá.

Tên học sinh trước đó quay đầu nói Địch Cửu thật cá tính đứng lên, vỗ vỗ vai hắn.

Thân hình Bàng Phàm có chút béo, vừa đi được vài bước, Địch Cửu đã cảm nhận được gia hỏa này ít nhất đã là Võ giả Hoàng cấp Trung kỳ.

- Cám ơn cậu nhiều nhé. Cậu trông rất giống một người bạn cũ của tôi.

Địch Cửu cười cười, người này làm hắn không thể không nhớ tới Khúc Tiểu Thụ. Bàng Phàm cũng có chút béo giống Khúc Tiểu Thụ, chỉ là dáng người thấp hơn một tẹo mà thôi.

- Cậu đạt tới cảnh giới gì rồi?

Bàng Phàm không nhịn được liền bát quái hỏi thăm, thuận tay gõ gõ dao phay bên hông Địch Cửu.

- Haha, nhìn cậu thật giống đầu bếp quá.

- Tôi không phải võ tu, ngược lại chỉ có mấy chiêu đao kỹ mà thôi, tạm thời vẫn chưa tìm được vũ khí tốt hơn, mà con dao này lại tương đối tiện tay nên dùng luôn vậy.

Thật ra, Địch Cửu đối với chuôi dao này của mình phi thường hài lòng. Chờ đến thời điểm thuận tiện, hắn chắc chắn sẽ ưu tiên đem con dao đó đi luyện hóa, sau đấy đợi xem có thể dùng nó để phi hành được hay không.

- A, cậu không có tu võ sao? Vậy ba ngày nữa làm sao cậu cùng bọn tôi tham gia thí luyện được?

Bàng Phàm kinh ngạc nhìn Địch Cửu, không đợi hắn trả lời đã bồi thêm một câu:

- Địch Cửu, trong khoảng thời gian tham gia thí luyện sẽ không có người nào phân tâm ra mà bảo vệ cậu đâu, tất cả đều phải nhờ vào chính bản thân mình đó.

- Tôi biết mà, không sao, không cần cậu phải lo lắng cho tôi đâu, đao pháp của tôi cũng không tệ lắm.

Vào thời điểm Địch Cửu trả lời, hắn cuối cùng đã nhận thức được sự lạnh lùng của nơi này.

Từ lúc hắn tiến vào lớp tinh anh, ngoại trừ Bàng Phàm có chút nhiệt tình chào hỏi hắn, còn những người khác căn bản chỉ chú ý đến thanh đao bên hông hắn mà thôi. Hiện tại, sau khi tan học, hết thảy mọi người đều đã đồng loạt giải tán, không hề có một ai dừng lại nhìn hắn một cái.

- Vậy cậu cứ đi theo tôi đi, chỉ là thực lực của tôi bây giờ tại lớp tinh anh 5 chỉ đứng hạng chót thôi.

Bàng Phàm rầu rĩ bảo.

Địch Cửu nghe vậy cũng chỉ cười cười:

- Tôi nhìn thấy thực lực mọi người trong lớp tựa hồ rất mạnh mà, đến lúc đó sao cậu không cùng bọn họ ở chung một chỗ?

Bàng Phàm vuốt vuốt tóc, thở dài nói:

- Con mắt bọn họ có ai mà không để trên đỉnh đầu đâu, tôi chỉ là hơi mập một chút, nói nhiều một chút thôi.. Có gì khác biệt lắm chứ.

Bàng Phàm cứ thế mà nói như bắn đại liên, làm cho Địch Cửu đã hiểu ra lý do vì sao Bàng Phàm ở lớp tinh anh 5 không có lấy một người bằng hữu. Có lẽ mọi người xem thường cậu ta, cho nên tên nhóc này mới có thể bị đẩy xuống bàn cuối ngồi.

- Đến lúc đó anh nên đi sát theo sau cô Du, như vậy sẽ ít nguy hiểm hơn một chút.

Địch Cửu nói câu này là lời quan tâm thật lòng của hắn, sau khi ra khỏi Quảng trường Tiên Nữ, hắn sẽ tìm cơ hội đơn độc mà rời đi. Còn Bàng Phàm lại không có bằng hữu, đi theo bên người cô giáo Du hẳn sẽ an toàn hơn nhiều.

Theo Địch Cửu, vị giáo viên kia có tu vi ít nhất đã đạt tới Địa cấp Trung kỳ rồi.

Thế nhưng Bàng Phàm lắc đầu, đáp:

- Đến lúc đó cô Du Tiệp sẽ không quản tới tôi đâu, chỉ khi muốn tôi giúp đỡ chuyện gì, cô Du mới tìm tôi thôi.

Địch Cửu nghe thế liền chau mày, hắn ghét nhất là dạng người khi gặp chuyện lại lợi dụng người khác, thời điểm không cần thì đá người ta đi, chẳng thèm nhìn mặt.

Bàng Phàm nhìn ra một tia khinh thường trong mắt Địch Cửu, bèn vội vàng giải thích:

- Cái này không phải do cô giáo Du cố ý, cô Du là người rất tốt. Vào lúc thí luyện, chỉ có học sinh mới phân đội thôi, còn giáo viên sẽ không được tính vào trong đó. Thời gian của mỗi học sinh tại lớp tinh anh cực kỳ quý giá, ở tình huống bình thường, sẽ không ai nguyện ý làm chuyện gì khác ngoài tu luyện cả.

Nói bóng nói gió, chính là ý bảo Du Tiệp chỉ có thể nhờ Bàng Phàm giúp đỡ mà thôi, những học sinh khác căn bản chẳng ai thèm để ý tới.

Địch Cửu vuốt cọng tóc bị chỉa ra của Bàng Phàm, lại vỗ vỗ thanh đao đeo bên hông của mình rồi bảo:

- Đến lúc đó cậu cứ đi theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cậu.

- Haha, tôi nghĩ vẫn là nên để tôi chiếu cố cậu thì hơn, chờ đến lúc ra khỏi Quảng trường Tiên Nữ cậu sẽ biết, nơi đó có cực kỳ nhiều yêu thú hung mãnh.

Bàng Phàm cũng không để tâm lắm lời nói của Địch Cửu, chỉ cho là hắn chưa hiểu rõ tình huống thực tế khắc nghiệt tới cỡ nào mà thôi.

----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch