Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 78: Tiên Nữ Tinh Vô Cùng Nguy Hiểm

Chương 78: Tiên Nữ Tinh Vô Cùng Nguy Hiểm





Tại biên giới quảng trường Tiên Nữ Tinh có rất nhiều học sinh lớp phổ thông đang đứng, ánh mắt bọn họ mang theo sự hâm mộ nhìn những học sinh lớp tinh anh đang chuẩn bị đi thí luyện.

Đối với một học sinh mới bước vào học viện mà nói, được đi thực địa ở ngoài quảng trường Tiên Nữ Tinh chính là mục tiêu cao nhất của bọn họ.

Khi bước ra ngoài bức tường bảo vệ này có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm khôn lường, thế nhưng song song với nó lại chính là kỳ ngộ. Mỗi một vị cao thủ Tiên Thiên đang đứng trên quảng trường lúc này đều ít nhất đã một lần tiến vào Tiên Nữ Tinh.

Có một bộ phận học giả và cường giả đã dự đoán sớm muộn có một ngày yêu thú trên Tiên Nữ Tinh cũng sẽ công phá được bức tường phòng hộ quảng trường Tiên Nữ. Một khi Yêu thú thành công, vậy thì tất cả mọi người trong quảng trường Tiên Nữ chỉ sợ đều thập tử nhất sinh.

Cũng có một ít người cho rằng trí tuệ những yêu thú kia không thua kém gì nhân loại, không chừng có một ngày bọn chúng sẽ tiến về Địa Cầu. Nếu những yêu thú này thật sự đến Địa Cầu, đó chính là tai nạn trong tai nạn, nhân loại rất có thể gặp phải kỳ diệt vong.

Có người muốn chuyển Tiên Nữ Tinh ra khỏi Thái Dương Hệ, nhưng vấn đề này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi. Tiên Nữ Tinh được bao bọc bởi một loại hộ trận, hiện tại nó lớn bao nhiêu còn chưa đo ra được, muốn chuyển Tiên Nữ Tinh ra khỏi Thái Dương Hệ ư? Đúng là người si nói mộng.

Đi vào Tiên Nữ Tinh sớm một chút để tăng tu vi mình lên, nếu như tương lai phát sinh biến cố vậy cơ hội sống sót sẽ tăng thêm rất nhiều, đây chính là nhận thức chung của toàn bộ học sinh tiến vào học viện võ thuật Tiên Nữ Tinh.

- Lần thí luyện này sẽ diễn ra trong vòng một tháng, tôi chúc các bạn có được thu hoạch phong phú. Cửa phòng hộ quảng trường đã được mở ra, mọi người theo tôi tiến về Tiên Nữ Tinh nào.

Tằng Đông Lăng đứng trên đài cao cổ vũ các học sinh lớp tinh anh ở dưới.

Một đường ánh sáng xanh xuất hiện ở trên mặt đất giữa quảng trường, hai người Du Tiệp và Vương Truyền Thiên người đi giữa người đi cuối. Vị Tiên Thiên cường giả Võ Thừa dẫn đầu, dọc theo đường ánh sáng rời khỏi quảng trường Tiên Nữ.

- Tử Ngữ, không cần phải hâm mộ bọn họ đâu, tương lai chúng ta cũng có thể từ lục tuyến kia ra ngoài, tiến vào Tiên Nữ Tinh thôi.

Dung Đào đi tới bên cạnh Thẩm Tử Ngữ, động viên cô nàng.

Nếu như hắn có mối quan hệ ở đây thì hắn đã sớm xin vào lớp 11 chung với Thẩm Tử Ngữ rồi.

Thẩm Tử Ngữ không trả lời Dung Đào, tuy ánh mắt cô vẫn nhìn vào những học sinh tinh anh đang rời khỏi kia nhưng suy nghĩ của cô thì sớm đã bay đến nơi khác rồi.

. . .

Dọc theo con đường rời khỏi quảng trường Tiên Nữ đi ra ngoài, lúc Địch Cửu quay đầu nhìn lại thì hắn phát hiện quảng trường Tiên Nữ tựa như một tòa cổ thành hùng vĩ nguy nga vậy.

Tường thành rộng ít nhất mười trượng, cao gần trăm mét. Bên trong được gia cố bằng hỗn hợp thép và bùn, đoán chừng yêu thú cũng không thể công phá vào được. Bức tường này mới là công trình lớn nhất của toàn bộ quảng trường Tiên Nữ.

Địch Cửu vẫn chưa nhìn thấy lúc tường laser được khởi động, bất quá hắn khẳng định nếu như mình trở mặt với Liên Minh thì muốn lao ra là chuyện không dễ chút nào.

Hắn không cho rằng tốc độ ngự dao phay phi hành của mình có thể mạnh hơn tường laser, lấy thực lực hắn hiện tại muốn ngăn cản công kích của tường laser là chuyện không thể.

Cây cối bên ngoài tường thành đều đã bị đốn hạ sạch sẽ, đứng ở bên ngoài tường phòng hộ nhìn vào sâu bên trong Tiên Nữ Tinh chỉ có thể thấy được sương mù dày đặc mà thôi.

Võ Thừa không thích nói chuyện lắm nên Du Tiệp đành chủ động lên tiếng:

- Thời điểm bước qua bức tường đấy thì sinh mạng của chúng ta đã không còn được bảo vệ nữa. Ở Tiên Nữ Tinh cái gì cũng có thể xảy ra. Trước khi có tổ đội của mình, tôi hy vọng mọi người đừng tùy ý rời khỏi đại đội. Lúc ở trên lớp tôi đã nhiều lần nhắc nhở các bạn, trên Tiên Nữ Tinh này một bụi cỏ hay một con thỏ hoang đều có thể giết người, thực lực của chúng ta vô cùng yếu ớt đối với sinh vật trên Tiên Nữ Tinh.

Du Tiệp nói rất nghiêm túc nhưng hơn 60 học sinh lớp tinh anh vẫn lộ ra sự phấn khởi không thôi.

Người học võ đều có một loại tự tin không tự chủ được, loại tự tin này giúp bọn họ chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng. Từ một người bình thường nhưng hiện tại vung quyền lại có sức mạnh lên đến cả ngàn kg, trong lòng rất nhiều học sinh đều nghĩ một quyền của mình thậm chí có thể đánh chết một con hổ.

Đặc biệt là mấy tên học sinh đã bước một chân vào Địa cấp, chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn ở cảnh giới Địa cấp. Bọn họ muốn tìm cơ duyên trên Tiên Nữ Tinh xong sẽ có thể ngạo nghễ với những người xung quanh.

Trên thực tế ý nghĩ của Địch Cửu giống với phần lớn mọi người, hắn đến đây cũng là vì tìm kiếm cơ duyên. Nhưng hắn có điểm không giống với người khác, sau khi trải qua nhiều chuyện, tiếp xúc với nhiều tin tức, Địch Cửu biết trên thế giới này có khối người còn mạnh hơn mình.

Ba tiếng sau, đoàn người đã nhìn thấy một mảnh thực vật màu xanh bừng bừng sinh cơ. Trước mắt mọi người chính là một khu rừng rậm nguyên thủy mênh mông, phía trước có một con đường nhỏ nhân tạo nhìn không thấy điểm cuối.

Võ Thừa luôn im lặng đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, quay lại nói với mọi người:

- Các bạn chú ý, hiện tại khu vực được khai phá trên Tiên Nữ Tinh rất ít, đối với chúng ta mà nói cơ hồ đều là rừng rậm nguyên thủy. Khi tiến vào rừng mọi người phải tự mình cẩn thận. Không chỉ phải chú ý xung quanh mà còn phải chú ý dưới chân mình nữa. Nếu như bị rắn độc hoặc độc vật khác làm tổn thương thì chẳng có cách nào cứu được đâu. Mặt khác mọi người tách ra đi, hai người một hàng, khoảng cách dãn ra.

Thái độ của đám học sinh tinh anh này coi trọng Võ Thừa hơn Du Tiệp nhiều, lúc Võ Thừa nói chuyện, tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.

Võ Thừa không nói nhiều lời, sau khi nhắc nhở một số nguy hiểm cần chú ý liền xoay người tiếp tục đi.

Sau khi đi vào khu rừng nguyên thủy, đám người dựa theo lời nói của Võ Thừa mà kéo dài khoảng cách ra, Bàng Phàm rất tự nhiên đi cùng với Địch Cửu.

Vừa tiến vào rừng rậm, tầm mắt của mọi người liền bị hạn chế trong phạm vi mười mét. Phạm vi xa hơn đều đã bị thảm thực vật che lấp, nếu không phải là một gốc cổ thụ cao to thì hẳn sẽ là một một tảng đá lớn như quả núi nhỏ mọc đầy rêu ngăn cản tầm nhìn.

Nửa giờ sau, ngoại trừ tiếng bước chân đi đường thì mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng yêu thú gào thét.

Nhiều học sinh bắt đầu khẩn trương hẳn lên, bọn họ nắm chặt vũ khí của mình. Đa phần vũ khí ở đây đều là trường đao, trường kiếm và trường thương.

Có lẽ trường đao có lực sát thương lớn nhất, dễ dàng chặt chém, cho nên gần một nửa học sinh nơi đây đều dùng trường đao.

- Địch Cửu, cậu thấy vũ khí của tôi thế nào?

Tu vi Bàng Phàm tương đối thấp, so với nhiều người đang căng thẳng ở đây thì cậu như tên điếc không sợ súng, trên người không có một tí ti lo lắng nào.

Bàng Phàm cũng lấy ra một thanh trường đao, thanh trường đao này dài khoảng chừng hơn một mét, nếu như chỉ nhận xét đến vẻ ngoài thì thanh dao phay làm bếp của Địch Cửu còn không bằng một phần mười của thanh trường đao đó nữa.

Địch Cửu không rảnh để dành thời gian nghiên cứu về vũ khí, nhưng khi Bàng Phàm lấy thanh trường đao ấy ra thì ít nhiều hắn cũng biết món đồ này hẳn không rẻ chút nào.

- Vũ khí này không tồi nha, sao lúc trước lại không thấy cậu dùng bao giờ?

Địch Cửu khen rất thật lòng, trường đao của Bàng Phàm đương nhiên kém với dao phay, bất quá bề ngoài lại khí phách hơn dao phay của hắn nhiều.

- Ha ha, không phải tôi sợ trái tim nhỏ bé của cậu bị đả kích sao? Cũng may sức chịu đựng của cậu lớn, dường như không bị bảo đao của tôi dọa cho tủi thân rồi.

Bàng Phàm bật cười, yêu quý sờ sờ thanh đao trong tay.

Nói xong, cậu còn theo bản năng nhìn về phía con dao phay mà Địch Cửu mang bên hông. Trong lòng tự nhủ loại dao làm bếp xấu xí này có đánh chết hắn cũng không mang theo bên người.

- Á!!!

Địch Cửu còn chưa kịp trả lời Bàng Phàm thì một tiếng thét đột nhiên vang lên, làm cho đám người đang cẩn thận di chuyển giật thót.

- Hà Thai bị rắn cắn rồi!

Có một bạn học ngay lập tức hét to.

- Xảy ra chuyện gì?

Vương Truyền Thiên bước nhanh về phía người bạn học kia, trên chân của cô gái đó đang bị một con rắn màu sắc sặc sỡ, dài chừng nửa mét cắn chặt.

Vương Truyền Thiên liền rút đao ra định bổ xuống.

- Đừng động!

Võ Thừa giương tay nắm lấy sống đao của Vương Truyền Thiên, Vương Truyền Thiên cảm giác được đao trong tay tựa hồ bị cái gì đó hút vào, không thể di chuyển được.

Trong lòng Vương Truyền Thiên khiếp sợ không thôi, tu vi gã là Địa cấp hậu kỳ, gã biết thực lực mình có khoảng cách nhất định với đẳng cấp Tiên Thiên, chỉ là không ngờ chênh lệch lại lớn đến như vậy.

Nếu như một tên cao thủ Huyền cấp chém xuống, lấy thực lực của gã tuyệt đối không cách nào bắt lấy sống đao đối phương.

Bắt lấy sống đao cao thủ Địa cấp đang chém xuống không phải sự tình đơn giản gì.

Chiêu này của Võ Thừa làm cho mọi người có thêm nhận thức mới với cường giả Tiên Thiên, bất quá mọi người rất nhanh liền dời lực chú ý lên người Hà Thai. Con rắn độc vẫn chưa nhả chân Hà Thai ra, sắc mặt Hà Thai hiện tại đã hoàn toàn trắng bệch, tiếng thở dốc ngày một lớn.

- Võ viện phó, Hà Thai bị rắn cắn ở chân, chúng ta phải nhanh chóng giết con rắn đó chứ.

Du Tiệp lo lắng chạy tới nói, cô không hiểu Võ viện phó vì sao không cho Vương Truyền Thiên giết con rắn nọ.

Địch Cửu cũng nhìn thấy con rắn đang cắn chặt bắp chân Hà Thai, hắn cũng hiểu vì sao Võ Thừa lại ra lệnh như vậy!

Loại rắn này tên là Thất Sắc Ban, độc tố của nó vô cùng kinh khủng, so con rắn lúc trước cắn Du Mộc còn độc hơn mấy phần. Trên thân Thất Sắc Ban có bảy vằn, bảy vằn đầy màu sắc này sắp xếp thành một loại đồ án nhìn vô cùng ghê rợn, người bình thường vừa nhìn vào liền thấy rùng cả mình, cực kỳ không thoải mái.

Sau khi Thất Sắc Ban cắn người tuyệt đối sẽ không nhả ra, nó chỉ nhả con mồi ra khi con mồi đã chết hoàn toàn mà thôi. Nếu như vào thời điểm bị Thất Sắc Ban cắn mà giết nó thì độc tố sẽ xông thẳng vào tim người bị cắn, chết ngay tại chỗ.

- Tránh ra.

Võ Thừa đưa tay vỗ vào bắp chân Hà Thai, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp truyền đến miệng Thất Sắc Ban, con rắn đó rốt cuộc cắn không nổi nữa mới há mồm nhả ra. Không đợi Thất Sắc Ban rơi xuống đất thì Võ Thừa đã lật tay chưởng một đạo đao khí vào đầu nó.

Thất Sắc Ban bị một đao của Võ Thừa chém bay đầu, sau khi lăn lộn mấy vòng trên mặt đất thì chết hẳn. Trong lúc đó Hà Thai đã té xỉu, lâm vào tình trạng hôn mê đầy nguy kịch.

Võ Thừa lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ông ta ra, đổ một viên dược hoàn vô lòng bàn tay rồi đặt vào trong miệng Hà Thai, đang muốn mở miệng nói chuyện thì từ phía xa đột nhiên truyền đến từng tiếng gào thét mang đầy sát khí, mấy tiếng gào thét kia hình như đang tiến lại gần phương hướng bọn họ, trong tiếng gào thét còn kèm theo mấy tiếng ồn vô cùng ầm ĩ.

- Lập tức tăng tốc đi theo tôi.

Võ Thừa nói xong không tiếp tục đi con đường lúc đầu mà xuyên ngang qua một hướng cây cối rậm rạp gần đó.

Vương Truyền Thiên nhanh chóng cõng Hà Thai lên, quát:

- Tất cả mọi người đi theo Võ viện phó rời khỏi nơi này, Bàng Phàm, cậu cầm giúp túi của Hà Thai đi.

-----------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch