Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 77: Giao Dịch Với Tằng Đông Lăng

Chương 77: Giao Dịch Với Tằng Đông Lăng





Địch Cửu đang chuẩn bị nghiên cứu một chút về sinh cơ di chuyển trong mảnh pháp bảo đó thì thần niệm lại phát hiện được Bàng Phàm đang đi tới đi lui giống như kiến bò trong chảo trước cửa phòng, làm hắn chỉ có thể thu hồi mảnh pháp bảo rồi bước ra mở cửa.

- Địch Cửu, cậu đã ở trong đó cả ngày rồi đấy, nếu bây giờ cậu còn không đi ra thì tôi sẽ cho rằng cậu có chuyện luôn mất.

Bàng Phàm trông thấy Địch Cửu, không khỏi thở phào một hơi.

- Đi thôi, đi ăn một chút gì đi.

Cả ngày nay hắn chưa hề tu luyện, chỉ một mực lo luyện hóa thanh đao của mình nên đã sớm đói bụng vô cùng.

- Cái này cho cậu, đây là thẻ học sinh của chúng ta nè.

Bàng Phàm cầm một cái ngọc bài nhỏ đưa cho Địch Cửu.

Địch Cửu vừa mới cất ngọc bài vào thì thấy một người đàn ông trung niên có dáng người gầy gò đi tới.

- Em chào Viện trưởng ạ.

Trông thấy người nọ, Bàng Phàm nhanh nhảu chào hỏi.

Thì ra đây là Viện trưởng Võ Đạo Học Viện – Tằng Đông Lăng, Địch Cửu từng nghe nói qua về người này, đây là một trong thập đại cao thủ của Tiên Nữ Tinh, một trong những người hiếm hoi đạt được cấp bậc Tiên Thiên.

- Tằng Hiệu trưởng.

Hai ngày nay Địch Cửu vẫn còn phải ở lại đây, nên cũng lễ phép lên tiếng chào.

Tằng Đông Lăng gật gật đầu, sau đó nói với Bàng Phàm:

- Em đi trước đi, tôi có một ít chuyện muốn nói với bạn học Địch Cửu.

Bàng Phàm cấp cho Địch Cửu một cái ánh nhìn tò mò, sau đó nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu. Đối với việc Tằng Đông Lăng muốn nói chuyện với mình, Địch Cửu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Hắn tiến vào lớp tinh anh 5 vốn dĩ là nhờ đi cửa sau, nếu có người tới tìm cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Địch Cửu mời Tằng Đông Lăng đến gian phòng của mình, ông ta nhìn thanh đao có hình dáng không khác gì dao phay của Địch Cửu một cái, cười bảo:

- Thanh đao này cậu tìm được từ trong kho hàng đúng không?

- Đúng vậy, tôi đem ba miếng ngọc giản đưa cho Eddie để đổi lấy thanh đao ấy. Thật ra cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn nhờ gã ta giúp đỡ chứ, sống dưới hiên nhà người ta thì đành phải tự giác nhận thua thiệt về mình thôi.

Địch Cửu vui vẻ đáp lời.

Tằng Đông Lăng không nhịn được, cười ra tiếng:

- Chưa chắc là thiệt thòi đâu, cậu có thể bỏ ra năm mươi tỷ để mua ba cái ngọc giản mà người khác cảm thấy vô dụng, vậy liền nói rõ cậu nhìn trúng thanh đao kia, chắc chắn là do nó có chỗ nào đó đặc biệt.

Địch Cửu từ chối cho ý kiến, không tiếp tục trả lời câu hỏi này của ông ta.

Thấy Địch Cửu không đáp, Tằng Đông Lăng cũng chỉ đành nói tiếp:

- Lần này là tôi tới xin lỗi cậu.

- Xin lỗi tôi ư?

Địch Cửu nghi hoặc nhìn ông ta, bọn họ đã gặp nhau khi nào chứ nhỉ? Thậm chí hắn có thể khẳng định, hôm này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hiệu trưởng Tằng cơ mà.

Tằng Đông Lăng mỉm cười:

- Con gái của tôi dùng một tấm vé đi kèm tới Hội đấu giá để lừa cậu dạy nó một chiêu đao kỹ.

- Ồ, thì ra ông là cha của Tằng Bắc Tử à?

Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu câu nói xin lỗi khi nãy là có dụng ý gì bèn đáp:

- Đó là do tôi và cô ta ngươi tình ta nguyện mà định ra, chẳng có tồn tại việc lừa gạt gì cả, thế nên không cần xin lỗi đâu.

- Nếu như tôi không đoán sai, cậu hẳn là đang ở tu vi Địa cấp có đúng không?

Tằng Đông Lăng không tiếp tục nói nhảm nữa, mà hỏi thẳng về chuyện tu vi của Địch Cửu.

Tu vi Địa cấp? Trong lòng Địch Cửu tự nhủ, cho dù là Tằng Đông Lăng thì hắn cũng có thể giải quyết được. Thế nhưng, xem ra Eddie không hề nói cho ông ta biết thực lực của hắn rồi. Đều là người của Liên Minh Địa cầu vậy mà không ngờ bọn họ chẳng hề đoàn kết như hắn tưởng.

Quan sát thấy Địch Cửu không có nửa lời giải thích, Tằng Đông Lăng cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói:

- Cậu có hứng thú gia nhập Liên Minh Địa Cầu hay không?

- Rất tiếc, tôi không có hứng thú.

Lần này Địch Cửu không chút do dự đã cự tuyệt đề nghị của Tằng Đông Lăng.

Hiệu trưởng Tằng kinh ngạc không thôi, kịch bản ông ta nghĩ vốn chẳng giống như vậy mà. Nếu như đổi thành bất cứ người nào khác, có người mời anh ta gia nhập Liên Minh Địa Cầu thì anh ta phải mừng như điên, gật đầu đồng ý ngay lập tức mới đúng chứ, sao lại có thể dễ dàng từ chối như vậy được?

- Tằng Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước nhé, tôi cần phải đi ăn cơm rồi.

Địch Cửu đứng lên, hắn đối với Tằng Bắc Tử vốn đã không có ấn tượng gì tốt đẹp, Tằng Đông Lăng còn là cha của cô ta, thế nên hắn càng chẳng muốn có chút giao hảo nào.

Tằng Đông Lăng hơi xấu hổ, ông ta đứng lên đáp:

- Uhm, có chuyện này... một ông bạn của tôi muốn nhờ cậu một chút chuyện.

Địch Cửu ngạc nhiên, hắn có thể giúp được ông ta cái gì chứ?

- Là như vầy, Kế Bách Thiện tại Yến Kinh có một người cháu trai tên là Kế Hiểu Đinh, trước đó...

Không đợi Tằng Đông Lăng nói hết câu, Địch Cửu đã hiểu ông ta muốn nhờ vả cái gì bèn khoát tay:

- Tằng Hiệu trưởng, chắc ông nhận nhầm người rồi. Tôi đã từng đi tới Kế gia nhờ Kế Hiểu Dung giúp đỡ, nhưng kết quả thì sao, cô ta nói tôi là kẻ lừa đảo, trực tiếp đuổi tôi ra khỏi cửa.

- Không không, Kế Hiểu Dung đã sớm hối hận lắm rồi, hiện tại mỗi ngày cô nhóc đó đều chờ trước cửa nơi ở của cậu tại Võ Học Viện Yến Kinh, cả người gầy đến sắp không nhìn ra hình người nữa rồi.

Tằng Đông Lăng đối với tu vi của Địch Cửu không mấy ấn tượng, nhưng về mặt y thuật của hắn thì chấn kinh không thôi.

Ông ta khiếp sợ không phải là do Địch Cửu có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đã được đưa vào nhà xác, cũng không phải việc Địch Cửu có năng lực chữa khỏi cho cậu nhóc bệnh thập tử nhất sinh ở nơi xa xôi kia, mà là việc hắn ta có thể dưới tình huống không có bất kỳ thiết bị hỗ trợ và phòng giải phẫu nào, vậy mà vẫn có thể đơn giản dùng hai con dao nhỏ cắt đứt cổ tay của người khác.

Địch Cửu có thể có đủ năng lực để xử lý Giả Duyên, cưỡng ép người khác phải làm việc theo ý mình. Khi điều tra, do khổ chủ không hợp tác cho nên đến tận bây giờ mới có thể tìm ra manh mối. Chuyện này được sáng tỏ là do Địch Cửu tại Địch thị liên tiếp giết hại ba người nằm trong ban giám đốc, sau đó là do có người đã từng nhìn thấy hắn mang một cái bao lớn trên lưng mà làm bại lộ hành tung.

- Hiện tại tôi không thiếu tiền, thế nên chẳng việc gì tôi phải giúp họ cả.

Hắn cũng không phải người tốt lành gì, cứu người chỉ là giao dịch công bằng mà thôi. Hắn đã tìm người ta đề nghị giao dịch nhưng lại bị cự tuyệt, hiện tại vấn đề của hắn đã được giải quyết, vậy cũng chớ có tìm tới hắn làm gì.

- Chỉ cần cậu nguyện ý xuất thủ, mọi chuyện tại Địch thị, bọn tôi sẽ liên hợp lại với Kế Bách Thiện để giải quyết giúp cậu. Cậu đừng tưởng đến nơi này là an toàn, trên thực tế, phía sau Hề Tú Mai vẫn có người chống lưng, muốn giữ chân cậu lại Quảng trường Tiên Nữ cũng không phải là không có khả năng.

Sau khi Tằng Đông Lăng nói xong, do dự một chút bèn bổ sung thêm:

- Không phải tôi đang uy hiếp cậu, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Lấy thực lực của cậu thì tuyệt đối không có khả năng đánh vỡ bức tường laser tại Quảng trường rồi trốn thoát giữa đông đảo cao thủ đâu. Kỳ thật việc cậu đem ba miếng ngọc giản để giao dịch cùng với Eddie là một cách làm cực kỳ thông minh, nếu không chỉ cần một mình Eddie là đã đủ chế trụ cậu lại rồi.

Địch Cửu cười lạnh trong lòng, Eddie muốn bắt giữ hắn sao? Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày.

Ngược lại, lời nói của Tằng Đông Lăng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, đem hắn vây lại bên trong Quảng trường Tiên Nữ, quả thật là rất bất lợi cho hắn.

- Ngoại trừ việc các ông giải quyết hết tất cả hậu quả cho tôi, Kế Bách Thiện còn phải hỗ trợ Địch thị lớn mạnh hơn. Ngoài ra, tôi còn có hai người bạn, một người là Tề Hưởng của Võ Học viện Yến Đại, một người gọi là Du Hồ Ly của Võ Học viện Lạc Bắc. Tôi hi vọng tương lai bọn họ có thể đến Tiên Nữ Tinh để tiếp tục học tập.

Địch Cửu cân nhắc một chút rồi nói.

Muốn hắn trở về Địa cầu chữa trị cho Kế Hiểu Đinh là chuyện không thể nào. Bất quá trên người hắn có một viên thuốc giải độc đỉnh cấp, chỉ cần đưa một viên cho Tằng Đông Lăng là tốt rồi.

- Được, thành giao.

Tằng Đông Lăng lập tức đáp.

- Vậy khi nào thì cậu trở về Địa cầu?

Địch Cửu nhìn Hiệu trưởng Tằng không khác gì một đứa ngốc rồi bảo:

- Muốn tôi trở về Địa cầu là chuyện không bao giờ xảy ra, ở chỗ tôi có một viên thuốc giải độc, ông mang về cho Kế Hiểu Đinh dùng là được.

- Một viên thuốc thôi sao?

Tằng Đông Lăng nhìn Địch Cửu mở bao, có chút không dám tin nhấn mạnh từng chữ hỏi lại.

Độc Kế Hiểu Đinh trúng phải mà chỉ cần một viên thuốc liền có thể giải quyết thì làm gì còn đợi đến ngày hôm nay nữa?

Địch Cửu lấy viên thuốc ra, nhét vào trong tay Tằng Đông Lăng:

- Tôi nói có thể thì chắc chắn có thể, nếu như ông không tin thì những gì chúng ta nói hôm nay cứ quên hết đi.

Tằng Đông Lăng cảm nhận được thái độ kiên quyết của Địch Cửu nên chỉ đành đem viên thuốc thu vào tay.

- Được rồi, tôi đã hiểu.

Sau khi tiễn Hiệu trưởng Tằng rời khỏi, Địch Cửu chỉ mong trong hai ngày kế tiếp sẽ không phát sinh bất luận sự kiện ngoài ý muốn nào nữa.

...

Toàn bộ thời gian sau đó, Địch Cửu ngoại trừ ra ngoài ăn cơm thì chỉ tập trung ngồi yên trong phòng nghiên cứu mảnh pháp bảo kia.

Mảnh pháp bảo lớn chừng một lòng bàn tay, Địch Cửu có thể cảm nhận được rõ ràng một tia sinh cơ đang chuyển động bên trong, nói cách khác, chính là có khí tức của một sinh mệnh nào đó. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không cách nào tìm ra được sinh mệnh đó đang ở chỗ nào, lấy năng lực hiện giờ của hắn xem ra là không thể nào mở được.

Chỉ huy trực ban, giáo viên Du Tiệp của lớp tinh anh số 5 đối với cái tên vừa vào lớp như Địch Cửu không dậy nổi nửa điểm hảo cảm. Việc Địch Cửu không tới lớp đối cô ta mà nói càng làm cô bớt bận tâm đi một chút.

Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua, Địch Cửu vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào.

Bàng Phàm lại tới tìm hắn.

- Địch Cửu, chẳng lẽ cậu không định ăn uống gì hết hả?

Thời điểm trông thấy Địch Cửu chỉnh đốn cái bao lớn, đồ vật bên trong chỉ có vài bộ y phục cùng một ít đồ vật linh tinh khác, Bàng Phàm không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Có phải đi nghỉ mát đâu mà cần đem theo đồ ăn vặt chứ? Mau đi thôi.

Địch Cửu tin tưởng hắn chắc chắn sẽ không thảm đến nổi phải chết đói tại Tiên Nữ Tinh.

- Được rồi, dù sao tôi cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, đến lúc đó chúng ta chắc chắn về một đội, cậu cứ ăn của tôi là được.

Bàng Phàm bất đắc dĩ đáp.

Cậu ta cũng biết thực lực của mình tại lớp tinh anh 5 xem như là hạng chót, cũng đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng không người nào nguyện ý ở cùng một tổ với cậu ta.

Mỗi lần các lớp tinh anh ra ngoài thí luyện đều sẽ phải tập hợp tại Quảng trường Tiên Nữ.

Thời điểm Địch Cửu cùng Bàng Phàm đi vào Quảng trường, những người còn lại đã sớm tới rồi. Thế mà lại đúng như lời Bàng Phàm nói, mỗi người ai ai cũng mang theo một cái bọc rất lớn. Nếu so sánh ra, Địch Cửu mới phát hiện cái bọc của mình quả thật cực kỳ nhỏ gọn.

Giáo viên Du Tiệp cùng học sinh của hai lớp 5 và lớp 6 cũng như Viện trưởng Tằng đã sớm có mặt tại đây. Còn có mấy người nữa mà Địch Cửu không nhận ra được tên.

Chờ hết thảy mọi người xếp hàng chỉnh tề, Tằng Đông Lăng mới lên tiếng:

- Lần thí luyện này sẽ do lớp tinh anh số 5 và lớp tinh anh số 6 tham gia, ngoại trừ hai cô giáo Du Tiệp và Vương Tuyền Thiên, còn có cường giả Tiên Thiên Võ Thừa – Phó viện trưởng của chúng ta.

- Thầy giáo Võ Thừa vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên năm ngoái, thực lực rất mạnh, chỉ là…

Bàng Phàm sợ Địch Cửu không biết Võ Nhận là ai bèn nhỏ giọng giải thích bên tai hắn một chút.

Kỳ thật Bàng Phàm không nói thì Địch Cửu cũng có thể nhận ra cảnh giới của Võ Thừa. Hiện tại hắn đã có thể cảm nhận được khí tức của tu vi Tiên Thiên rồi.

------

Nhóm dịch: Thiên Đình








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch